"Cậu sao thế? Cậu nói nhảm à? Nói cho tớ biết, là người nào? Tập đoàn Hằng Viễn có hai tổng giám đốc, cuối cùng là ai?" Kha Văn mở to đôi mắt xinh đẹp, vô cùng hưng phấn.
Như Y cầm lấy hai tay của Kha Văn, đề phòng mình bị đẩy ra ngoài, nhẹ nhàng nói: "Người đó chính là Hoắc tổng đấy"
"Cái gì? Hoắc Doãn Vũ, hay là Hoắc Doãn Văn?"
"Hoắc Doãn Văn!" Cô nói luôn đáp án!
"Wow —— Ôi trời ơi!!? Thật sự rất đẹp trai, hình thể tốt, khí chất tốt ——" Kha Văn liên tiếp ngạc nhiên.
"Ừ, anh ta trông như diễn viên điện ảnh. Nhưng, chúng ta chỉ thấy anh ta trên ti vi thôi, còn thực tế chính là chúng ta đây này. Đi thôi, tớ đói bụng rồi!" Cô không muốn cho anh ta biết nếu cô còn ở đây thì anh ta cũng không đi. Cô cũng không muốn bị mất thể diện nữa!
Cô hiện tại rất lo sợ, hai người phía trên kia không ngừng gào thét, không biết sẽ rơi xuống lúc nào.
Không nhìn nữa, chỉ nghĩ đến thôi là muốn ngất rồi!
"Ở lại thêm chút nữa được không ? Biết đâu anh ấy có thể quay lại?" Kha Văn lưu luyến không muốn đi, mắt vẫn nhìn lên cao!
Đúng lúc Như Y không biết phải làm thế nào thì người của sở cảnh sát đã lập hàng rào phân cách, mở rộng diện tích an toàn, lùa hết toàn bộ người không phận sự ra ngoài.
"Đủ rồi, đi thôi, những chuyện như thế này, làm sếp thì làm sao để cho người khác chứng kiến chứ!" Rốt cuộc, Như Y kéo tay Kha Văn ra khỏi đám đông, đi chợ mua thức ăn thôi.
******
Hoắc Doãn Văn đi tới tầng lầu bên dưới, hỏi thăm nhân viên cứu hộ: "Tình huống như thế nào?"
"Bây giờ thì không tốt lắm, người nhảy lầu tính khí thất thường, chúng tôi không nắm bắt được!" Cảnh sát và nhân viên cứu hộ không tìm được cách nào khả quan hơn. Công trường có hơn hai mươi tầng, nhân viên cứu hộ cũng phải được an toàn trước, không thể vì cứu một người mà hy sinh những người khác.
"Nếu vậy thì để tôi đi, bọn họ vẫn muốn gặp tôi sao?" Hoắc Doãn Văn nói.
Viên cảnh sát vội vàng phản đối: "Hoắc tổng, anh lên càng không được. Bây giờ, tâm trạng của bọn chúng đang rối loạn, anh mà lên, bọn chúng sẽ nhảy xuống, lúc đó việc cứu viện sẽ gặp khó khăn. Người chịu thiệt vẫn là anh thôi!"
Lúc này, giám sát công trường chạy đến, đưa ra đề nghị: "Chúng ta có thể mời một chuyên gia tâm lý đến đây ngay hay không ? Bây giờ bọ họ đang gào thét, không có tinh thần hợp tác, không cho ai đến gần. Nhất là người lớn tuổi, trông có vẻ khác thường."
"Chuyên gia tâm lý? Tìm ở đâu?" Mọi người nhất thời cũng lờ mờ phát giác ra!
Giám sát công trường vội nói: "Bệnh viện tâm thần, hãy liên lạc ngay với bác sĩ của bệnh viện tâm thần!"
Mấy phút sau, trợ lý của tập đoàn Hằng Viễn lo lắng cúp điện thoại." Đã liên lạc xong, nhưng chuyên gia lại không ở gần nơi này. Nhanh nhất là hơn bốn mươi phút nữa anh ta mới đến nơi. Đó là chưa kể có thể xảy ra tình trạng kẹt xe.!"
"40'?" Hoắc Doãn Văn cau mày, ngẩng đầu nhìn lên tầng trên cùng, nét mặt lo âu: "Trời nóng như thế này mà bọn họ dám làm loạn. Đáng chết!"
"Hoắc tổng, vậy phải làm sao bây giờ?" Tổ trưởng quản lý hạng mục nói.
Hoắc Doãn Văn vẫn nhìn lên phía trên. Vài phút sau, quyết định đi qua một bên, lấy điện thoại ra, nhấn một chuỗi số!
Hiện giờ, chỉ tìm cô ấy thôi!
Cô ấy không phải đã học qua khóa tâm lý rồi sao?
Như Y cầm lấy hai tay của Kha Văn, đề phòng mình bị đẩy ra ngoài, nhẹ nhàng nói: "Người đó chính là Hoắc tổng đấy"
"Cái gì? Hoắc Doãn Vũ, hay là Hoắc Doãn Văn?"
"Hoắc Doãn Văn!" Cô nói luôn đáp án!
"Wow —— Ôi trời ơi!!? Thật sự rất đẹp trai, hình thể tốt, khí chất tốt ——" Kha Văn liên tiếp ngạc nhiên.
"Ừ, anh ta trông như diễn viên điện ảnh. Nhưng, chúng ta chỉ thấy anh ta trên ti vi thôi, còn thực tế chính là chúng ta đây này. Đi thôi, tớ đói bụng rồi!" Cô không muốn cho anh ta biết nếu cô còn ở đây thì anh ta cũng không đi. Cô cũng không muốn bị mất thể diện nữa!
Cô hiện tại rất lo sợ, hai người phía trên kia không ngừng gào thét, không biết sẽ rơi xuống lúc nào.
Không nhìn nữa, chỉ nghĩ đến thôi là muốn ngất rồi!
"Ở lại thêm chút nữa được không ? Biết đâu anh ấy có thể quay lại?" Kha Văn lưu luyến không muốn đi, mắt vẫn nhìn lên cao!
Đúng lúc Như Y không biết phải làm thế nào thì người của sở cảnh sát đã lập hàng rào phân cách, mở rộng diện tích an toàn, lùa hết toàn bộ người không phận sự ra ngoài.
"Đủ rồi, đi thôi, những chuyện như thế này, làm sếp thì làm sao để cho người khác chứng kiến chứ!" Rốt cuộc, Như Y kéo tay Kha Văn ra khỏi đám đông, đi chợ mua thức ăn thôi.
******
Hoắc Doãn Văn đi tới tầng lầu bên dưới, hỏi thăm nhân viên cứu hộ: "Tình huống như thế nào?"
"Bây giờ thì không tốt lắm, người nhảy lầu tính khí thất thường, chúng tôi không nắm bắt được!" Cảnh sát và nhân viên cứu hộ không tìm được cách nào khả quan hơn. Công trường có hơn hai mươi tầng, nhân viên cứu hộ cũng phải được an toàn trước, không thể vì cứu một người mà hy sinh những người khác.
"Nếu vậy thì để tôi đi, bọn họ vẫn muốn gặp tôi sao?" Hoắc Doãn Văn nói.
Viên cảnh sát vội vàng phản đối: "Hoắc tổng, anh lên càng không được. Bây giờ, tâm trạng của bọn chúng đang rối loạn, anh mà lên, bọn chúng sẽ nhảy xuống, lúc đó việc cứu viện sẽ gặp khó khăn. Người chịu thiệt vẫn là anh thôi!"
Lúc này, giám sát công trường chạy đến, đưa ra đề nghị: "Chúng ta có thể mời một chuyên gia tâm lý đến đây ngay hay không ? Bây giờ bọ họ đang gào thét, không có tinh thần hợp tác, không cho ai đến gần. Nhất là người lớn tuổi, trông có vẻ khác thường."
"Chuyên gia tâm lý? Tìm ở đâu?" Mọi người nhất thời cũng lờ mờ phát giác ra!
Giám sát công trường vội nói: "Bệnh viện tâm thần, hãy liên lạc ngay với bác sĩ của bệnh viện tâm thần!"
Mấy phút sau, trợ lý của tập đoàn Hằng Viễn lo lắng cúp điện thoại." Đã liên lạc xong, nhưng chuyên gia lại không ở gần nơi này. Nhanh nhất là hơn bốn mươi phút nữa anh ta mới đến nơi. Đó là chưa kể có thể xảy ra tình trạng kẹt xe.!"
"40'?" Hoắc Doãn Văn cau mày, ngẩng đầu nhìn lên tầng trên cùng, nét mặt lo âu: "Trời nóng như thế này mà bọn họ dám làm loạn. Đáng chết!"
"Hoắc tổng, vậy phải làm sao bây giờ?" Tổ trưởng quản lý hạng mục nói.
Hoắc Doãn Văn vẫn nhìn lên phía trên. Vài phút sau, quyết định đi qua một bên, lấy điện thoại ra, nhấn một chuỗi số!
Hiện giờ, chỉ tìm cô ấy thôi!
Cô ấy không phải đã học qua khóa tâm lý rồi sao?
/163
|