Triệu Chỉ Tịch nhìn thấy bộ dạng mơ hồ của Hạ Hải không khỏi nhíu nhíu mày, không nhịn được tựa như kêu la, "Này, Đường Húc Nghiêu ở đâu, nhanh lên một chút gọi anh ấy ra ngoài!""Tôi không biết anh ấy đang ở đâu, tôi không ở cùng một chỗ với anh ấy." Hạ Hải Dụ vốn không muốn giải thích, nhưng cô thấy bộ dạng khẩn trương của Triệu Chỉ Tịch liền thành thực nói ra sự thật.Nhưng là, Triệu Chỉ Tịch cũng không tin, ngữ điệu càng cao, "Cô định lừa gạt ai đó? ! Cô không biết thì ai biết? !"Giơ tay lên, Triệu Chỉ Tịch chỉ vào quán trọ "Cũng cùng đi tới nơi này, còn giả bộ vô tội làm cái gì vô tội? !""Không phải như cô nghĩ!"Triệu Chỉ Tịch trợn mắt một cái, không muốn cùng cô nói nhảm, kéo rương hành lý xông thẳng vào quán trọ, động tác của vô cùng thô lỗ, tốc độ vừa nhanh, làm rương hành lý va vào chân của Hạ Hải Dụ."A. . . . . ." Hạ Hải Dụ bị đau rên rỉ lên một tiếng, thật ra thì cũng không phải rất đau, nhưng là đã làm cô sợ hết hồn, thật là sợ ngã xuống làm đả thương cục cưng trong bụng.Triệu Chỉ Tịch phát hỏa, "Có cần khoa trương vậy không? ! Không phải chỉ là đụng một cái sao? !"". . . . . ." Hạ Hải Dụ lắp bắp nói không nên lời, còn có chút chưa tỉnh hồn.Đúng lúc ấy thì Vân Tiểu Tiể mua xong trái cây trở về, bắt gặp một màn này, bước nhanh tới."Hải Dụ! Cậu không sao chớ? !" Vân Tiểu Tiểu giống như là gà mẹ bảo vệ đàn gà con vậy, đem Hạ Hải Dụ che chở ở phía sau."Không có, không có sao." Hạ Hải Dụ rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.Triệu Chỉ Tịch vặn lông mày liếc mắt nhìn Vân Tiểu Tiểu, mà Vân Tiểu Tiểu cũng giương mắt nhìn lại cô ta, tkhí thế lại tăng thêm một bậc, "Khi dễ phụ nữ có thai mà được coi là bản lãnh gì chứ, có gan thì cùng tôi thách đấu!"Nói xong, Vân Tiểu Tiểu đã bắt sắn tay áo, hừ, dầu gì cô cũng là biết quyền đạo đấy!Hạ Hải Dụ thấy tình thế không đúng, liền vội vàng kéo tay vân Tiểu Tiểu, "Tiểu Tiểu, không nghiêm trọng như vậy á...,cô ấy không có khi dễ tớ, chỉ là không cẩn thận đụng vào, tớ không sao, thật không có sao. . . . . . Cậu đừng làm loạn nên . . . . ."". . . . . ." Dừng một chút, Vân Tiểu Tiểu bị Hạ Hải Dụ năn nỉ trở nên mềm hoá, rồi lại không yên lòng nhìn cô, "Cậu thật không có sao? ! cục cưng còn tốt đó chứ? !"Hạ Hải Dụ dùng sức gật đầu, "Ừ, rất tốt! Chúng ta đi nhanh đi!"Đang muốn rời đi, Triệu Chỉ Tịch lại nắm tay cô, "Cô mang thai? !""Mắc mớ gì tới cô? !" Vân Tiểu Tiểu hung hăng hỏi ngược lại.Giọng điệu mặc dù có điểm hơi thái quá, nhưng lời này hỏi rất có lý, Triệu Chỉ Tịch lập tức không trả lời được, khẽ đỏ lên vì tức mắt."Hải Dụ! Tiểu Tiểu!" Cửa quán trọ, Bạch Hạo Nhiên vội vàng chạy tới, anh ở trên lầu thấy tranh chấp liền vội vàng lao xuống dưới."Hạo Nhiên. . . . . ." Hạ Hải Dụ cảm thấy chuyện càng ngày càng khoa trương, đều do cô, lá gan quá nhỏ, nếu không đã vô sự rồi !Triệu Chỉ Tịch híp híp mắt, không thể giải thích tình huống trước mắt, nhưng là cô nhìn ra Bạch Hạo Nhiên đối với Hạ Hải Dụ rất khẩn trương, cái loại ánh mắt đó là thuộc về một người đàn ông đối với người con gái mình thích!Cái gì a, hai người bọn họ léng phéng? !Triệu Chỉ Tịch cư nhiên khẳng định đáp án trong lòng, ánh mắt nhìn Hạ Hải Dụ cũng toát ra khinh thị, giống như đang nói cô cùng người đàn ông kia thật bỉ ổi!Mà Bạch Hạo Nhiên cùng Hạ Hải Dụ cũng không muốn giải thích, bởi vì không cần thiết, Vân Tiểu Tiểu mặc dù tức giận, nhưng bị Hạ Hải Dụ nắm chặt tay, cũng không tiện nói gì.Hạ Hải Dụ nhìn qua Triệu Chỉ Tịch, không lên tiếng nữa, quay đầu nói với với Bạch Hạo Nhiên và Tiểu Tiểu, "Hạo Nhiên, Tiểu Tiểu, chúng ta vào thôi!""Được." Bạch Hạo Nhiên một tay che chở cô, một tay nhận lấy túi xách Vân Tiểu Tiểu đang cầm.Triệu Chỉ Tịch vẫn còn có chút chưa từ bỏ ý định, "Này, Hạ Hải Dụ, cô thật không biết Đường Húc Nghiêu ở nơi nào? !"Lòng của Hạ Hải Dụ khẽ co rút nhanh, thật ra thì, cô cũng rất muốn biết anh đang ở đâu, đang làm gì, có nhớ cô và cục cưng không. . . . . . Nhưng là, những thứ này cũng đã cách cô rất xa vời, không thể!Vân Tiểu Tiểu thấy bộ dạng hoảng hốt của Hạ Hải, lại cảm thấy Triệu Chỉ Tịch giống như sẽ không bỏ qua, rốt cuộc không kềm chế được tâm tình, đi tới trước mặt Triệu Chỉ Tịch, rất khẳng định nói cho cô ta biết, "Đường Húc Nghiêu đã từ Sydney trở về San Francisco rồi ! Hiện tại chắc là đang ở trên máy bay!"Nói xong, tất cả mọi người đều sững sờ.Hạ Hải Dụ len lén nắm chặt tay, thì ra là, anh đã đi rồi. Chỉ là, đi cũng tốt. Cũng tốt.Chỉ là, trong lòng cô vẫn có cảm giác trống trải, mặc dù cô đã tự nói với bản thân, cô phải kiên cường, cô có thể chịu đựng tất cả.Nhưng là, khi cô nghe được tin anh đi, vẫn là phát hiện mình rất mềm yếu, rất yếu ớt.Như bây giờ nên chỉ là mới bắt đầu tách ra thôi. . . . . . Về sau. . . . . . Sẽ còn xa cách hơn nữa.Càng nghĩ càng loạn, cô phát hiện những suy nghĩ lung tung của mình không thể nào sắp xếp lại được.Trong lòng rối rắm, hiểu mở là kết, không giải được là cướp."Trở về San Francisco rồi hả ? !" Triệu Chỉ Tịch nỉ non, "Không trách được, chị hai và anh rể có thể là đến sân bay đưa tiễn a!"Triệu Chỉ Tịch theo lẽ thường suy đoán.Vân Tiểu Tiểu mím môi, thật hối hận đã nói việc này ra ngoài, chỉ là Thiệu Hành chỉ gửi tin nhắn như vậy, cũng không có nói rõ lí do tại sao đi vội vậy, mà cô cũng không có hỏi.Lấy được đáp án chính xác, Triệu Chỉ Tịch không dây dưa nữa, nhưng là cô ta cũng không muốn tìm quán trọ khác, chờ chút nữa gọi điện thoại hỏi chị hai lúc nào thì về nhà, tạm thời ở quán trọ này!Kéo rương hành lý, Triệu Chỉ Tịch có chút tùy hứng tựa như đi vào.Sau đó, Hạ Hải Dụ, Vân Tiểu Tiểu, Bạch Hạo Nhiên, ba người cũng lên trên lầu, dọc đường đi đều im lặng.Bạch Hạo Nhiên giúp các cô mở cửa, cũng đem đồ cất xong.Vân Tiểu Tiểu len lén hỏi Bạch Hạo Nhiên, "Cái đó. . . . . . Tôi là không phải là không nên nói ra ngoài a. . . . . ."Bạch Hạo Nhiên nhíu mày, vấn đề này không khó, nhưng là hỏi anh liền có chút phức tạp!Dừng một chút, nhàn nhạt trả lời, "Dù sao đã nói rồi, cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, cô cùng Hải Dụ đều mau nghỉ ngơi đi! Có chuyện thì gọi tôi!""A!"Vân Tiểu Tiểu nhẹ nhàng đóng cửa lại, xoay người nhìn về phía Hạ Hải Dụ đang ngồi yên ở trên ghế sofa, ai, chỉ là nghe được Đường Húc Nghiêu rời Sydney cũng đã thần xiêu phách lạc thành bộ dạng này! Như vậy căn bản là không thể quên anh ta sao!
/286
|