Tổng giám đốc cự sủng cô gái nhỏ

Chương 1.1

/6


Chương 1.1

Cô vui vẻ đem quần áo nhét vào vali, chỉ là không ngờ lúc  quay đầu lại liền đối diện với tên ác ma kia. Hắn đầu tóc đen bóng, đôi mày kiếm anh tuấn che giấu đi đôi mắt màu lam sắc bén. Vóc dáng cao to kiêu hãnh, giống như diều hâu trong đêm....lãnh ngạo mà khí thế bức người.

Cánh tay hắn rất nhanh liền bắt lấy tay cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch

"Vì cớ gì muốn rời xa tôi?"

Vẻ mặt Đồng Đồng đầy bối rối, cô không hề nghĩ đến hắn cư nhiên sẽ về. Không phải thím Trương nói chuyến bay của hắn vì tuyết lở nên phải dừng bay sao ?

Hắn tại sao lại trở về ?

Gương mặt thanh tú tràn đầy vẻ hoảng loạn

"Em...em chỉ là muốn quay về...nhà của em"

Đôi mắt cô ánh nước, cật lực biện giải cho bản thân mình. Có đánh chết cũng không nói là muốn rời xa hắn.

"Quay về nhà mình? Nhà của em vốn không phải ở đây sao? Em sống 15 năm ở đây còn gì?"

Gương mặt nghiêm nghị của hắn liền mang theo vẻ phẫn nộ. Nếu hắn về trễ nửa giờ, thì nhìn thấy chắc chắn sẽ là tủ quần áo trống rỗng.

"Em họ Đồng, vốn không phải họ Lam...em chẳng qua là chỉ ở đậu nơi này, bây giờ phải về nhà...là nhà của em"

Nghĩ đến cha mẹ ở ngoài sảnh chờ cô, cô lại có thêm dũng khí, quyết chiến thắng tên ác ma này.

Lam Mộc Tư híp mắt, ẩn hiện vài tia tức giận. Hắn dễ dàng vươn tay chế trụ thắt lưng Đồng Đồng, sau đó đem cô chống đỡ trên tủ quần áo.
Một tay nắm lấy cằm cô, khiến cô nhìn thẳng vào hắn, nghiến răng nghiến lợi

"Em dám nói lần nữa về nhà. Tôi liền cho em nếm phải mùi vị dám phản bội tôi"

Đồng Đồng bị vẻ mặt hắn dọa cho hoảng sợ. Mỗi lần hắn có vẻ mặt này, đều là do hắn phát hỏa. Mỗi lần như vậy, cô đều trốn trong góc tủ, chờ hắn hạ hỏa mới đi ra. Nhưng là về nhà dục vọng hắn ngày càng lớn, cô quyết định phản kháng một lần.
Đồng Đồng bắt đầu phản kháng. Cô đẩy lồng ngực hắn, muốn hắn cách xa mình. Cô không thích cái sự bá đạo của hắn bao lấy mình. Cảm giác kia thật giống như cô không phải là mình, giống như đồ chơi...là vật sở hữu của hắn.

"Anh thả em ra, em muốn về cùng cha mẹ, không muốn ở bên cạnh anh. Anh chỉ biết ăn hiếp em, hung dữ với em, hạn chế này hạn chế kia. Em ghê tởm anh"

Đồng Đồng dùng hết dũng khí oán trách. Cô nhịn từ lâu lắm rồi, bây giờ có cơ hội, làm sao có thể buông tha?

"Em chán ghét tôi?"

Đôi mắt của hắn vì câu này mà chuyển sang từng tia đỏ, đầy vẻ tức giận. Hắn như thế nào cũng không nghĩ nghe được cô nói chán ghét hắn.

"Đúng. Em chán ghét anh, chán ghét anh đem em như búp bê đùa bỡn, chán ghét sự chuyên chế, sự bá đạo của anh. Ghét hết thảy!!!"

Đồng Đồng lên tiếng hét. Cô đã biến mình thành một người đáng thương nhu thuận nhiều năm như vậy, hôm nay nhất định phải xoay người.

Lam Mộc Tư đã bị Đồng Đồng nói làm mất lý trí, hắn bây giờ chỉ muốn làm cho cô tuyệt không rời đi. Kể từ lúc cha mẹ hắn cùng lúc qua đời, hắn liền xem cô như sự ấm áp duy nhất trong lòng.

Đúng lúc này ấm áp của hắn đòi thoát ra khỏi hắn, hắn làm sao có thể cho phép được? Không được, tuyệt đối không được.

Lam Mộc Tư nhìn ra cô còn muốn nói, trực tiếp bá đạo ngăn cản lời nói của cô.
Ngày trước, hắn nghĩ cô còn nhỏ, nên cũng không đụng. Nhưng bây giờ hoàn toàn không giống nhau. Cho dù cô còn nhỏ, hắn cũng phải bẻ gảy đôi cánh của cô, không để cô tự do bay lượn, bay khỏi lòng bàn tay của hắn.
Quật cường không địch lại sự bá đạo của hắn.

"Ngô ---"

Đồng Đồng không nghĩ tới, hắn thế nhưng hôn cô. Ngoại trừ lúc năm tuổi hôn từ phía sau, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa hôn qua cô lần nào. Nhiều nhất chỉ là ôm một cái, cũng không làm bất cứ gì. Còn bây giờ là hôn, có thể không làm cô kinh hoàng, làm cô sợ hãi hay sao ?

Cô vùng vẫy muốn đẩy thân thể cao lớn kia ra, bất quá ngay một chút dư âm phản kháng cũng không có, tất cả lời nói đều bị hắn nuốt trong miệng.

Lam Mộc Tư ngậm lấy đôi môi mềm đỏ mộng, thỏa thích liếm mút. Bàn tay hắn vén áo lông của cô, thăm dò vào trong, đụng chạm đến da thịt mềm mại mịn màn. Xúc cảm từ da thịt, khiến Lam Mộc Tư chỉ muốn tiến thêm một bước. Bàn tay hắn dời lên trên, nắm lấy bờ ngực còn chưa trổ mã hết, khiến thân thể cô run rẩy. 


Đồng Đồng không nghĩ thế nhưng Lam Mộc Tư làm thế với mình. Trên khuôn mặt ủy khuất ngập tràn nước mắt, vốn là đang phản kháng, nhưng bàn tay nhỏ lại níu lấy áo sơ mi của hắn.
Hôn đến trong miệng lan ra vị mặn, hắn mới chậm rãi buông cô ra.

Xem trên mặt nước mắt nhạt nhòa, đôi môi còn bị hắn hôn sưng đỏ. Đôi mắt màu lam mang theo lãnh ý

"Có muốn hay không trở về?"

Đồng Đồng nhìn chính mình bị khóa trong ngực hắn, thân thể hai người chênh lệch rất nhiều. Từ khi 15 tuổi, cô đã cao hơn 1 mét năm, nhưng là hắn cao tới 1 mét tám bảy, hoàn toàn một chút ưu thế cũng không vó. Nghĩ đến vừa rồi mình bị ủy khuất, Đồng Đồng vươn tay lau nước mắt trên mặt, đôi môi sưng đỏ phun ra một chữ

"Muốn ---"

Cô phải trở về, không thể ở lại bên cạnh hắn.

Lam Mộc Tư nghe xong chữ đó thì nổi cơn thịnh nộ. Xem ra là vẫn chưa giáo huấn đủ, cô thế nhưng vẫn cãi lời mình......[size=150]

/6

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status