Theo động tác Mộ Thiên Thanh mở cửa ra, tất cả mọi người trong phòng nhìn về phía cô. . . . . .
Tay Mộ Thiên Thanh vẫn còn ở trên tay cầm cửa, cũng không biết vì nguyên nhân gì, hay vì mình đi nhầm phòng mà ngơ ngẩn, cả người liền bình tĩnh đứng ở nơi đó.
Ánh mắt của Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lẽo sâu thẳm không nhìn thấy đáy, trêngương mặt như điêu khắc rõ ràng lộ ra một tia lạnh lùng, ánh mắt của anh nhàn nhạt rơi vào trên người Mộ Thiên Thanh, đôi môi lạnh bạc vẽ lênmột đường cong như có như không.
Hình Thiên cười đến nghẹn, đẩy mắt kính nhìn Mộ Thiên Thanh lại với nóiLãnh Tĩnh Hàn: "Lão đại, anh nói. . . . . . tại sao mỗi lần cảnh sát Mộxuất hiện đều làm tiêu điểm như vậy?"
Lãnh Tĩnh Hàn liếc nhìn Hình Thiên, không nói gì, anh để xuống hai chânđang bắt chéo, thuận thế đưa tàn thuốc trong tay dụi ở trong gạt tànthuốc, đi về phía Mộ Thiên Thanh nơi cửa.
Theo Lãnh Tĩnh Hàn đi tới, trong nháy mắt Mộ Thiên Thanh hoàn hồn, người cũng tỉnh táo không ít, lách người đang định nói xin lỗi, lại truyềnđến tiếng chế nhạo nhẹ nhàng. . . . . .
"Thế nào? Lại tới bắt đàn ông ?"
Lãnh Tĩnh Hàn không đề cập tới còn may, nhắc tới, cả người Mộ ThiênThanh cũng đã tỉnh táo, ánh mắt cô lạnh lùng trừng mắt nhìn Lãnh TĩnhHàn, kéo kéo khóe môi, cắn răng nói: "Chuyện không liên quan đến anh!"
Mộ Thiên Thanh vào nhầm phòng vốn muốn nói xin lỗi nhưng bởi vì LãnhTĩnh Hàn ở trước mặt, không có tâm tình, cô lạnh lùng trừng mắt, xoayngười đi khỏi.
Sau đó Lãnh Tĩnh Hàn đi theo ra ngoài, nhìn Mộ Thiên Thanh đi rất vội,con ngươi dần dần trở nên tĩnh mịch, khóe miệng chứa đựng một nụ cười tà nịnh, bộ dáng kia. . . . . . Giống như con mãnh thú nhìn một con mồi,chuẩn bị nắm lấy thời cơ, bằng tốc độ nhanh nhất, chính xác nhất vồ lấycon mồi.
Cho đến khi Mộ Thiên Thanh biến mất ở trong một gian phòng, Lãnh TĩnhHàn di dời tầm mắt đi vào phòng, người trong phòng lấy Hình Thiên làmdẫn đầu, nhìn thấy anh đi vào rất ăn ý ngậm miệng.
Hình Thiên thấy Lãnh Tĩnh Hàn trở lại nhanh như vậy, hiển nhiên rất bất ngờ.
Lãnh Tĩnh Hàn không nói gì, trên mặt lạnh nhạt không nhìn ra anh đangnghĩ gì vào lúc này, bản thân anh luôn lộ ra cao ngạo lạnh lẽo, mỗi khikhông nói lời nào, cái loại khí thế che giấu làm cho người ta không dámđến gần hơn ba mét.
Nhưng thiên hạ luôn có vài người lớn gan, ví dụ như Hình Thiên
"Lão đại, anh không có ra tay à?" Vẻ mặt Hình Thiên tò mò, "Mộ. . . . . ."
Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên quay đầu, ánh mắt bắn ra hai luồng sáng bénnhọn, theo bản năng Hình Thiên ngậm miệng, đem lời nói trong miệng cứngrắn nuốt xuống.
Hình Thiên có chút không thú vị bĩu môi, nhìn bộ dạng mọi người nén cười ở bên cạnh, rất không có khí thế trừng mắt.
Anh ta cảm thấy lão đại càng ngày càng kỳ quái.
Lúc đầu, anh ta vốn tưởng rằng lão đại có hứng thú đối với Mộ ThiênThanh, nhưng từ lần triển lãm châu báu trước đó, sau khi tra xét mốiquan hệ giữa cô và Vương Chí Huy, lão đại cũng không có đề cập tới côlần nào, nếu như hôm nay không gặp phải, anh ta cũng mau quên người này. . . . . .
Đang suy nghĩ, cửa phòng lại bị đẩy ra, đi vào một người khoảng 24-25tuổi, vừa đi vừa nói: "Thượng Quan Mộc mang theo rất nhiều cảnh sát KhuNam ở nơi này, cũng đã uống rấtt nhiều."
"Cắt" xì khẽ một tiếng, một người trẻ tuổi ngồi ở bên cạnh nhếch môinói: "Quan mới nhậm chức, muốn chỉnh đốn nơi mình quản lý, người trongnội bộ cũng là muốn giữ. . . . . ."
"Thượng Quan Mộc tới, Khu Nam không yên ổn sao. . . . . ."
Hình Thiên nhìn hai người đối đáp, nháy nháy mắt, "Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ, có muốn tôi đem các cậu ném ra cho Thượng Quan Mộc hay không?"
Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ vừa nghe, nhất thời cười gian "Hắc hắc" hai tiếng, chuyển đề tài.
"Các cậu cứ tiếp tục, tôi đi trước!" Lãnh Tĩnh Hàn quẳng xuống một câu,đứng dậy nhìn tất cả mọi người cũng muốn đứng dậy, ra hiệu một cái, "Làm gì cũng phải đúng mực, đừng để cho A Thiên đi theo phía sau dọn dẹp cục diện rối rắm cho các cậu!"
Nói xong, Lãnh Tĩnh Hàn một tay cắm vào trong túi quần đi khỏi phòng, đi thẳng tới thang máy.
Vào thang máy, Lãnh Tĩnh Hàn nhấn xuống B2, trực tiếp xuống đất bãi đậuxe, người lạnh lùng đứng ở đó, mắt nhìn thấy cửa sắp đóng lại, chợt nghe phía bên ngoài có tiếng đè xuống mạnh mẽ, ngay sau đó, cửa bị mở ra lần nữa. . . . . .
Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tĩnh Hàn nhìn người ở tại cửa ra vào. . . . . .
Tay Mộ Thiên Thanh vẫn còn ở trên tay cầm cửa, cũng không biết vì nguyên nhân gì, hay vì mình đi nhầm phòng mà ngơ ngẩn, cả người liền bình tĩnh đứng ở nơi đó.
Ánh mắt của Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lẽo sâu thẳm không nhìn thấy đáy, trêngương mặt như điêu khắc rõ ràng lộ ra một tia lạnh lùng, ánh mắt của anh nhàn nhạt rơi vào trên người Mộ Thiên Thanh, đôi môi lạnh bạc vẽ lênmột đường cong như có như không.
Hình Thiên cười đến nghẹn, đẩy mắt kính nhìn Mộ Thiên Thanh lại với nóiLãnh Tĩnh Hàn: "Lão đại, anh nói. . . . . . tại sao mỗi lần cảnh sát Mộxuất hiện đều làm tiêu điểm như vậy?"
Lãnh Tĩnh Hàn liếc nhìn Hình Thiên, không nói gì, anh để xuống hai chânđang bắt chéo, thuận thế đưa tàn thuốc trong tay dụi ở trong gạt tànthuốc, đi về phía Mộ Thiên Thanh nơi cửa.
Theo Lãnh Tĩnh Hàn đi tới, trong nháy mắt Mộ Thiên Thanh hoàn hồn, người cũng tỉnh táo không ít, lách người đang định nói xin lỗi, lại truyềnđến tiếng chế nhạo nhẹ nhàng. . . . . .
"Thế nào? Lại tới bắt đàn ông ?"
Lãnh Tĩnh Hàn không đề cập tới còn may, nhắc tới, cả người Mộ ThiênThanh cũng đã tỉnh táo, ánh mắt cô lạnh lùng trừng mắt nhìn Lãnh TĩnhHàn, kéo kéo khóe môi, cắn răng nói: "Chuyện không liên quan đến anh!"
Mộ Thiên Thanh vào nhầm phòng vốn muốn nói xin lỗi nhưng bởi vì LãnhTĩnh Hàn ở trước mặt, không có tâm tình, cô lạnh lùng trừng mắt, xoayngười đi khỏi.
Sau đó Lãnh Tĩnh Hàn đi theo ra ngoài, nhìn Mộ Thiên Thanh đi rất vội,con ngươi dần dần trở nên tĩnh mịch, khóe miệng chứa đựng một nụ cười tà nịnh, bộ dáng kia. . . . . . Giống như con mãnh thú nhìn một con mồi,chuẩn bị nắm lấy thời cơ, bằng tốc độ nhanh nhất, chính xác nhất vồ lấycon mồi.
Cho đến khi Mộ Thiên Thanh biến mất ở trong một gian phòng, Lãnh TĩnhHàn di dời tầm mắt đi vào phòng, người trong phòng lấy Hình Thiên làmdẫn đầu, nhìn thấy anh đi vào rất ăn ý ngậm miệng.
Hình Thiên thấy Lãnh Tĩnh Hàn trở lại nhanh như vậy, hiển nhiên rất bất ngờ.
Lãnh Tĩnh Hàn không nói gì, trên mặt lạnh nhạt không nhìn ra anh đangnghĩ gì vào lúc này, bản thân anh luôn lộ ra cao ngạo lạnh lẽo, mỗi khikhông nói lời nào, cái loại khí thế che giấu làm cho người ta không dámđến gần hơn ba mét.
Nhưng thiên hạ luôn có vài người lớn gan, ví dụ như Hình Thiên
"Lão đại, anh không có ra tay à?" Vẻ mặt Hình Thiên tò mò, "Mộ. . . . . ."
Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên quay đầu, ánh mắt bắn ra hai luồng sáng bénnhọn, theo bản năng Hình Thiên ngậm miệng, đem lời nói trong miệng cứngrắn nuốt xuống.
Hình Thiên có chút không thú vị bĩu môi, nhìn bộ dạng mọi người nén cười ở bên cạnh, rất không có khí thế trừng mắt.
Anh ta cảm thấy lão đại càng ngày càng kỳ quái.
Lúc đầu, anh ta vốn tưởng rằng lão đại có hứng thú đối với Mộ ThiênThanh, nhưng từ lần triển lãm châu báu trước đó, sau khi tra xét mốiquan hệ giữa cô và Vương Chí Huy, lão đại cũng không có đề cập tới côlần nào, nếu như hôm nay không gặp phải, anh ta cũng mau quên người này. . . . . .
Đang suy nghĩ, cửa phòng lại bị đẩy ra, đi vào một người khoảng 24-25tuổi, vừa đi vừa nói: "Thượng Quan Mộc mang theo rất nhiều cảnh sát KhuNam ở nơi này, cũng đã uống rấtt nhiều."
"Cắt" xì khẽ một tiếng, một người trẻ tuổi ngồi ở bên cạnh nhếch môinói: "Quan mới nhậm chức, muốn chỉnh đốn nơi mình quản lý, người trongnội bộ cũng là muốn giữ. . . . . ."
"Thượng Quan Mộc tới, Khu Nam không yên ổn sao. . . . . ."
Hình Thiên nhìn hai người đối đáp, nháy nháy mắt, "Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ, có muốn tôi đem các cậu ném ra cho Thượng Quan Mộc hay không?"
Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ vừa nghe, nhất thời cười gian "Hắc hắc" hai tiếng, chuyển đề tài.
"Các cậu cứ tiếp tục, tôi đi trước!" Lãnh Tĩnh Hàn quẳng xuống một câu,đứng dậy nhìn tất cả mọi người cũng muốn đứng dậy, ra hiệu một cái, "Làm gì cũng phải đúng mực, đừng để cho A Thiên đi theo phía sau dọn dẹp cục diện rối rắm cho các cậu!"
Nói xong, Lãnh Tĩnh Hàn một tay cắm vào trong túi quần đi khỏi phòng, đi thẳng tới thang máy.
Vào thang máy, Lãnh Tĩnh Hàn nhấn xuống B2, trực tiếp xuống đất bãi đậuxe, người lạnh lùng đứng ở đó, mắt nhìn thấy cửa sắp đóng lại, chợt nghe phía bên ngoài có tiếng đè xuống mạnh mẽ, ngay sau đó, cửa bị mở ra lần nữa. . . . . .
Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tĩnh Hàn nhìn người ở tại cửa ra vào. . . . . .
/50
|