Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận: Cô Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé
Chương 103: Chiếc nhẫn kim cương
/282
|
Một lúc sau Mộc mẹ cùng Mộc ba đứng lên: "Chúng ta có chút việc phải ra ngoài, các con từ từ nói chuyện nhé".
Bất kể giữa bọn họ có hiểu lầm gì cũng nên nói ra cho rõ ràng, cho nên hai ông bà lấy cớ ra ngoài tạo điều kiện cho những người trẻ tuổi thẳng thắn với nhau.
Sau khi ông bà Mộc đi, Tiểu Ốc cũng không nhìn Mộc Trạch Khải, quay sang nắm tay Đậu Diệc Phồn, cảm thấy cậu đang tức giận, có lẽ là vì chuyện mất trinh tiết của cô. Cô không muốn nhìn thấy bọn họ đánh nhau cho dù bây giờ cô đã coi Mộc Trạch Khải là người xa lạ không muốn qua lại.
Được Tiểu Ốc nắm tay, Đậu Diệc Phồn bình tĩnh lại, nhẹ nhàng hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Lúc nào thì chúng ta đi chọn áo cưới?"
"Đúng rồi, anh còn chưa mua nhẫn cho em. Anh thật sơ ý. Cho anh một ngày chuẩn bị nhé, anh sẽ cho em một màn cầu hôn khó quên".
Nhìn cậu nóng lòng, Tiểu Ốc cười cười: "Anh nói ra thế làm người ta hết cả bất ngờ, chẳng vui gì cả. Nhưng thật sự em rất mong đợi, em chờ anh".
Đậu Diệc Phồn hấp ta hấp tấp rời đi cũng không quên trợn mắt hung hăng liếc nhìn Mộc Trạch Khải: "Cầm thú, anh dám tính toán vợ tôi, tôi sẽ đánh anh dẹp lép như con tép. Tôi nói được làm được, cho nên anh cách xa cô ấy ra".
Tiểu Ốc đưa Đậu Diệc Phồn ra ngoài, ngọt ngào giống như cô gái đang yêu. Khi Đậu Diệc Phồn đã đi xa thì một giọng nói vang lên sau lưng cô: "Có thật là em muốn gả cho cậu ta?"
"Đúng vậy".
"Em không yêu cậu ta, làm như vậy không cảm thấy rất dối trá sao?"
"Không liên quan gì tới anh". Tiểu Ốc bình thản đi vào nhà.
Mấy ngày sau đó hết sức bận rộn, tiếp nhận cầu hôn, chụp ảnh cưới, đặt khách sạn, viết thiệp mừng, hai bên cha mẹ gặp mặt…
Bận rộn không tưởng tượng nổi khiến cho cô không nhìn thấy Mộc Trạch Khải, thậm chí có lúc còn không biết trong nhà còn có anh ta. Đậu Diệc Phồn cầu hôn rất lãng mạn, ban đêm trên bờ biển, chân trần ngồi trên bãi cát, vừa nghe tiếng sóng vỗ, vừa nướng thịt, cậu đưa cho cô một lon đồ uống, cô dùng ngón tay giật nắp lon, bỗng trợn tròn mắt, một chiếc nhẫn kim cương, khi phát hiện ra thì nó đã ở trên tay.
Bất kể giữa bọn họ có hiểu lầm gì cũng nên nói ra cho rõ ràng, cho nên hai ông bà lấy cớ ra ngoài tạo điều kiện cho những người trẻ tuổi thẳng thắn với nhau.
Sau khi ông bà Mộc đi, Tiểu Ốc cũng không nhìn Mộc Trạch Khải, quay sang nắm tay Đậu Diệc Phồn, cảm thấy cậu đang tức giận, có lẽ là vì chuyện mất trinh tiết của cô. Cô không muốn nhìn thấy bọn họ đánh nhau cho dù bây giờ cô đã coi Mộc Trạch Khải là người xa lạ không muốn qua lại.
Được Tiểu Ốc nắm tay, Đậu Diệc Phồn bình tĩnh lại, nhẹ nhàng hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Lúc nào thì chúng ta đi chọn áo cưới?"
"Đúng rồi, anh còn chưa mua nhẫn cho em. Anh thật sơ ý. Cho anh một ngày chuẩn bị nhé, anh sẽ cho em một màn cầu hôn khó quên".
Nhìn cậu nóng lòng, Tiểu Ốc cười cười: "Anh nói ra thế làm người ta hết cả bất ngờ, chẳng vui gì cả. Nhưng thật sự em rất mong đợi, em chờ anh".
Đậu Diệc Phồn hấp ta hấp tấp rời đi cũng không quên trợn mắt hung hăng liếc nhìn Mộc Trạch Khải: "Cầm thú, anh dám tính toán vợ tôi, tôi sẽ đánh anh dẹp lép như con tép. Tôi nói được làm được, cho nên anh cách xa cô ấy ra".
Tiểu Ốc đưa Đậu Diệc Phồn ra ngoài, ngọt ngào giống như cô gái đang yêu. Khi Đậu Diệc Phồn đã đi xa thì một giọng nói vang lên sau lưng cô: "Có thật là em muốn gả cho cậu ta?"
"Đúng vậy".
"Em không yêu cậu ta, làm như vậy không cảm thấy rất dối trá sao?"
"Không liên quan gì tới anh". Tiểu Ốc bình thản đi vào nhà.
Mấy ngày sau đó hết sức bận rộn, tiếp nhận cầu hôn, chụp ảnh cưới, đặt khách sạn, viết thiệp mừng, hai bên cha mẹ gặp mặt…
Bận rộn không tưởng tượng nổi khiến cho cô không nhìn thấy Mộc Trạch Khải, thậm chí có lúc còn không biết trong nhà còn có anh ta. Đậu Diệc Phồn cầu hôn rất lãng mạn, ban đêm trên bờ biển, chân trần ngồi trên bãi cát, vừa nghe tiếng sóng vỗ, vừa nướng thịt, cậu đưa cho cô một lon đồ uống, cô dùng ngón tay giật nắp lon, bỗng trợn tròn mắt, một chiếc nhẫn kim cương, khi phát hiện ra thì nó đã ở trên tay.
/282
|