Thủ hạ rất kinh ngạc, nhưng vẫn là tranh thủ thời gian làm theo.
Hoa tỷ thật cao hứng. Mặc dù mất đi một trợ thủ đắc lực nhưng đổi lại được hai hòm vũ khí. Hơn nữa người bên trong hẳn là một ông chủ lớn không phải là người chị ta có thể đắc tội. Dù sao ai mà không ngại khi thiếu tiền, chị ta cũng không dám muốn quá nhiều, sợ đối phương không hài lòng, muốn 30 vạn, vừa vặn số tiền này có thể mua được lô vũ khí kia. Vì vậy liền lập tức đồng ý.
Đêm đó chị ta đem Kim Tiểu Ốc lừa gạt đến biệt thự của Lữ Trị, nói là sẽ qua đêm ở nơi này. Chờ cô đi tắm liền vội vàng rời đi. Ở bên ngoài đã có xe đợi sẵn.
Kim Tiểu Ốc tắm xong thì khóa nước, từ trong phòng tắm mặc áo t-shirt rộng thùng thình bước ra. Lúc đi ra, thấy một người đàn ông cao to đang nằm thì không khỏi sững sờ, rất nhanh sau đó liền phản ứng. Cô bởi vì cho là trong phòng chỉ có mình, cho nên liền áo lót cũng không mặc. Áo t-shirt rộng thùng thình này lại là màu trắng, có chút điểm trong suốt, tuy có thể bao lại quần lót nhưng lại không thể che đi bắp đùi trắng mịn của cô. Lúc này cô cố gắng che kín mình, nhưng có lẽ đã trễ nên liền hai ba bước xông tới trước, ác độc nhéo ở cổ của anh.
“Anh là ai? Tại sao lại vào phòng của tôi.”
Lữ Trị nhìn tiểu mỹ nhân trước mắt mình, không đem sự uy hiếp của cô để trong lòng, nhẹ nhàng cầm tay cô sau đó hạ lưu đặt nó ở trên đũng quần của mình, ôm hông cô.
“Anh là ai? Buông tôi ra!”
Kim Tiểu Ốc trực tiếp lấy tay cầm vật đang nhô lên kia, rất không khách khí nói:
“Nếu còn không nói, tôi liền bẻ gãy nó.”
“Chậc chậc! Em thật đanh đá nhưng tôi thích. Chẳng qua tôi khuyên em không nên hành động thiếu suy nghĩ. Em có thể đánh tôi thành thái giám nhưng em tin hay không những hộ vệ bên ngoài kia rất nhanh sẽ ập vào. Em hãy tưởng tượng xem hậu quả sẽ như thế nào?”
Không giống với giọng nói dịu dàng, Kim Tiểu Ốc lại cảm thấy con người này rất bá đạo, rất tà ác. Mặc dù dáng dấp của hắn hết sức xinh đẹp, nhìn qua như con người đơn giản nhưng là ánh mắt ấy không lừa được người. Đó là ánh mắt của kẻ khát máu.
Cô lớn mật phỏng đoán.
“Anh là xã hội đen.”
“Em đoán xem.”
“Nhàm chán.” Kim Tiểu Ốc trừng mắt nhìn.
Hoa tỷ thật cao hứng. Mặc dù mất đi một trợ thủ đắc lực nhưng đổi lại được hai hòm vũ khí. Hơn nữa người bên trong hẳn là một ông chủ lớn không phải là người chị ta có thể đắc tội. Dù sao ai mà không ngại khi thiếu tiền, chị ta cũng không dám muốn quá nhiều, sợ đối phương không hài lòng, muốn 30 vạn, vừa vặn số tiền này có thể mua được lô vũ khí kia. Vì vậy liền lập tức đồng ý.
Đêm đó chị ta đem Kim Tiểu Ốc lừa gạt đến biệt thự của Lữ Trị, nói là sẽ qua đêm ở nơi này. Chờ cô đi tắm liền vội vàng rời đi. Ở bên ngoài đã có xe đợi sẵn.
Kim Tiểu Ốc tắm xong thì khóa nước, từ trong phòng tắm mặc áo t-shirt rộng thùng thình bước ra. Lúc đi ra, thấy một người đàn ông cao to đang nằm thì không khỏi sững sờ, rất nhanh sau đó liền phản ứng. Cô bởi vì cho là trong phòng chỉ có mình, cho nên liền áo lót cũng không mặc. Áo t-shirt rộng thùng thình này lại là màu trắng, có chút điểm trong suốt, tuy có thể bao lại quần lót nhưng lại không thể che đi bắp đùi trắng mịn của cô. Lúc này cô cố gắng che kín mình, nhưng có lẽ đã trễ nên liền hai ba bước xông tới trước, ác độc nhéo ở cổ của anh.
“Anh là ai? Tại sao lại vào phòng của tôi.”
Lữ Trị nhìn tiểu mỹ nhân trước mắt mình, không đem sự uy hiếp của cô để trong lòng, nhẹ nhàng cầm tay cô sau đó hạ lưu đặt nó ở trên đũng quần của mình, ôm hông cô.
“Anh là ai? Buông tôi ra!”
Kim Tiểu Ốc trực tiếp lấy tay cầm vật đang nhô lên kia, rất không khách khí nói:
“Nếu còn không nói, tôi liền bẻ gãy nó.”
“Chậc chậc! Em thật đanh đá nhưng tôi thích. Chẳng qua tôi khuyên em không nên hành động thiếu suy nghĩ. Em có thể đánh tôi thành thái giám nhưng em tin hay không những hộ vệ bên ngoài kia rất nhanh sẽ ập vào. Em hãy tưởng tượng xem hậu quả sẽ như thế nào?”
Không giống với giọng nói dịu dàng, Kim Tiểu Ốc lại cảm thấy con người này rất bá đạo, rất tà ác. Mặc dù dáng dấp của hắn hết sức xinh đẹp, nhìn qua như con người đơn giản nhưng là ánh mắt ấy không lừa được người. Đó là ánh mắt của kẻ khát máu.
Cô lớn mật phỏng đoán.
“Anh là xã hội đen.”
“Em đoán xem.”
“Nhàm chán.” Kim Tiểu Ốc trừng mắt nhìn.
/282
|