“Tôi muốn ăn cơm thịt kho.”
Cô chỉ là đột nhiên rất muốn ăn cơm thịt kho, những thứ khác cũng không hứng thú.
Vị quản lý kia chưa từng gặp qua người nào không để cho giám đốc Lữ mặt mũi như vậy, cô gái này chắc hẳn là tình nhân mới đi. Nhưng lá gan của cô ta cũng quá lớn, tổng giám đốc Lữ đã phải xuống nước đem thực đơn đến trước mặt mà cô ta cư nhiên không nể tình. Tổng giám đốc nhất định sẽ nổi đóa lên cho xem, mà một khi ngài ấy tức giận thì… tốt nhất là phải nhanh chóng rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Nghĩ vậy vị quản lý kia liền len lén lui về sau hai bước.
Nhưng kết quả lại khiến cô ta thất vọng. Lữ Trị nghe Tiểu Ốc nói như vậy cũng không có nổi điên. Bộ dáng thèm thuồng của Tiểu Ốc thực sự rất đáng yêu, bèn nói:
“Cho cô ấy một bát thịt kho, tôi như cũ là tốt rồi.”
“Nhưng… tổng giám đốc trong nhà hàng chúng ta không có cơm thịt kho.”
Đó là những món ăn ven đường.
“Gọi đầu bếp làm đi. Nếu họ không làm được thì ra ngoài mua, về sau tìm đầu bếp biết làm về.”
Như vậy về sau nếu Kim Tiểu Ốc muốn ăn lập tức có.
Cưng chiều như vậy nhưng Kim Tiểu Ốc cũng không có cảm kích.
“Không phải phiền hà như vậy.”
“Tôi thích.”
Anh rất vui khi được cưng chiều cô. Anh muốn để cho cô biết anh có thể cho cô những gì tốt nhất, chỉ cần cô thật lòng đi theo anh, muốn gì anh cũng đều có thể thỏa mãn.
“Muốn dùng tiền bạc để lay động tôi. Anh chính là nhanh tỉnh lại đi. Không phải ai cũng yêu tiền, nhất là dạng người vô tâm vô phế như tôi.”
Kim Tiểu Ốc không thích nợ ân tình của người khác.
“Nghe xong câu này tôi thấy em không phải là dạng không tim không phổi. Cảm ơn em đã nhắc nhở, chẳng qua là tôi muốn dùng chính những thứ này để chứng minh tôi yêu em, không ai có thể tốt với em hơn tôi.”
Thứ Lữ Trị có nhiều nhất chính là tiền, nếu cô muốn mua máy bay của mỹ về chơi anh cũng có thể tận lực vì cô.
Dùng xong cơm, Kim Tiểu Ốc mượn cớ đi nhà vệ sinh. Lấy điện thoại ra gọi điện cho Vương Triệu Quân.
“Điều tra được gì sao?”
Lữ Trị hiện là tổng giám đốc tập đoàn Lữ thị. Anh ta là con trai cả của tổng giám đốc tiền nhiệm, là người thông minh, giỏi kết giao, giao thiệp lại rộng. Tạm thời chưa thực hiện vụ làm ăn phi pháp nào cả. Do đó cô không cần phải điều tra về con người này nữa. Trước tiên cứ tìm một chỗ trốn an toàn chờ nhiệm vụ được giao sau. Phải cẩn thận đề phòng bị bắt lại, nếu không muốn trốn ra ngoài sẽ rất khó.
Cô chỉ là đột nhiên rất muốn ăn cơm thịt kho, những thứ khác cũng không hứng thú.
Vị quản lý kia chưa từng gặp qua người nào không để cho giám đốc Lữ mặt mũi như vậy, cô gái này chắc hẳn là tình nhân mới đi. Nhưng lá gan của cô ta cũng quá lớn, tổng giám đốc Lữ đã phải xuống nước đem thực đơn đến trước mặt mà cô ta cư nhiên không nể tình. Tổng giám đốc nhất định sẽ nổi đóa lên cho xem, mà một khi ngài ấy tức giận thì… tốt nhất là phải nhanh chóng rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Nghĩ vậy vị quản lý kia liền len lén lui về sau hai bước.
Nhưng kết quả lại khiến cô ta thất vọng. Lữ Trị nghe Tiểu Ốc nói như vậy cũng không có nổi điên. Bộ dáng thèm thuồng của Tiểu Ốc thực sự rất đáng yêu, bèn nói:
“Cho cô ấy một bát thịt kho, tôi như cũ là tốt rồi.”
“Nhưng… tổng giám đốc trong nhà hàng chúng ta không có cơm thịt kho.”
Đó là những món ăn ven đường.
“Gọi đầu bếp làm đi. Nếu họ không làm được thì ra ngoài mua, về sau tìm đầu bếp biết làm về.”
Như vậy về sau nếu Kim Tiểu Ốc muốn ăn lập tức có.
Cưng chiều như vậy nhưng Kim Tiểu Ốc cũng không có cảm kích.
“Không phải phiền hà như vậy.”
“Tôi thích.”
Anh rất vui khi được cưng chiều cô. Anh muốn để cho cô biết anh có thể cho cô những gì tốt nhất, chỉ cần cô thật lòng đi theo anh, muốn gì anh cũng đều có thể thỏa mãn.
“Muốn dùng tiền bạc để lay động tôi. Anh chính là nhanh tỉnh lại đi. Không phải ai cũng yêu tiền, nhất là dạng người vô tâm vô phế như tôi.”
Kim Tiểu Ốc không thích nợ ân tình của người khác.
“Nghe xong câu này tôi thấy em không phải là dạng không tim không phổi. Cảm ơn em đã nhắc nhở, chẳng qua là tôi muốn dùng chính những thứ này để chứng minh tôi yêu em, không ai có thể tốt với em hơn tôi.”
Thứ Lữ Trị có nhiều nhất chính là tiền, nếu cô muốn mua máy bay của mỹ về chơi anh cũng có thể tận lực vì cô.
Dùng xong cơm, Kim Tiểu Ốc mượn cớ đi nhà vệ sinh. Lấy điện thoại ra gọi điện cho Vương Triệu Quân.
“Điều tra được gì sao?”
Lữ Trị hiện là tổng giám đốc tập đoàn Lữ thị. Anh ta là con trai cả của tổng giám đốc tiền nhiệm, là người thông minh, giỏi kết giao, giao thiệp lại rộng. Tạm thời chưa thực hiện vụ làm ăn phi pháp nào cả. Do đó cô không cần phải điều tra về con người này nữa. Trước tiên cứ tìm một chỗ trốn an toàn chờ nhiệm vụ được giao sau. Phải cẩn thận đề phòng bị bắt lại, nếu không muốn trốn ra ngoài sẽ rất khó.
/282
|