Vụ án viên chức lớn tham dự buôn lậu dần dần nổi lên mặt nước, nhưng mọi người không dám hành động vì sợ bứt dây động rừng, bởi vì trừ vụ này ra Điền Đại Quân còn có liên quan đến một vụ án mạng khác, phải đợi Tiểu Ốc tìm được chứng cứ chính xác của vụ đó thì mới xử lý được.
Điền Đại Quân không biết từ đâu nghe được tin đồn, nói ở trên tỉnh sắp bắt đầu hoạt động phòng chống tham ô. Ông ta nghĩ vạn nhất tra ra những sổ tiết kiệm của các ngân hàng ở nước ngoài thì phải làm sao. Cất ở trong nhà sẽ không an toàn, hay là đặt ở một chỗ nào đó, nhưng ngộ nhỡ bị người ta tìm ra, như vậy cũng không tốt. Hay là kêu vợ mình cất giấu, cũng không được, sẽ bị phát hiện, hơn nữa bà ấy rất ngang ngược, trong lòng ông không thích vợ mình, không muốn đem tính mạng bản thân giao cho bà ta. Định giao cho Tiểu Ốc nhưng nghĩ cũng không yên tâm. Nghĩ tới nghĩ lui, không khỏi than tức một tiếng, tự nhủ: " Phỉ nhi nếu có thể sinh cho ta một đứa con thì tốt.”
Tiểu Ốc ở bên ngoài bưng trái cây chuẩn bị đi vào, nghe những lời này liền âm thầm ghi nhớ. Có lẽ đây là một cơ hội tốt, nhưng cô còn phải bàn bạc kỹ hơn, mới không dễ dàng lộ ra sơ hở.
Ngày hôm đó, Tiểu Ốc cùng Điền Đại Quân đang ngồi trong một gian phòng ăn cơm, đột nhiên cửa bị đá văng từ bên ngoài. Một người phụ nữ trung niên, bởi vì trang điểm quá mức mà nhìn có hơi quái dị, xông tới tát Tiểu Ốc một cái. Tiểu Ốc vốn là có thể né tránh, nhưng cô sợ nếu mình dễ dàng tránh cái tát đó thì thân thủ của cô sẽ bị nhìn ra, nên đành cứng rắn ăn một cái tát kia. Sau đó giống như trên TV diễn, bắt chước bộ dáng của tiểu tam, rất uất ức bổ nhào về phía Điền Đại Quân: " Anh Đại Quân, cứu em."
Điền Đại Quân mặc dù sợ vợ, nhưng nhìn người con gái mềm mại, xinh đẹp trong lòng với khuôn mặt nhỏ nhắn đầy uất ức, rất nhanh bị mê hoặc, làm cho bản thân không kìm hãm được, sinh ra ý muốn bảo hộ. Nhìn cô ấy mỏng manh, yểu điệu như vậy, nếu ông không bảo vệ được, còn có thể coi là người sao?
Nhẹ nhàng buông Tiểu Ốc ra, sau đó đứng dậy chắn ngay ở phía trước Tiểu Ốc, nói với vợ của mình: " Bà đang làm gì vậy hả ? Tôi chỉ là cùng nhân viên cấp dưới ăn một bữa cơm, nghi thần nghi quỷ cái gì? Cũng không sợ dọa người khác sao."
" Nhân viên? Tôi nhìn giống hồ ly tinh hơn! Hiện tại trong cơ quan đã truyền khắp nơi, người người ai cũng biết Điền Đại Quân ông chạy theo mốt, ngày ngày đem cái hồ ly tinh theo bên người, ông cho tôi là ai? Điền Đại Quân ông thật là quá đáng! Ông có tin không tôi đem mấy cái chuyện thất đức mà ông đã làm trước kia nói hết ra ngoài. Ông nhất định phải chấm dứt cùng con nhỏ này, nếu không… tôi khiến ông chịu không nổi đâu."
Điền Đại Quân không biết từ đâu nghe được tin đồn, nói ở trên tỉnh sắp bắt đầu hoạt động phòng chống tham ô. Ông ta nghĩ vạn nhất tra ra những sổ tiết kiệm của các ngân hàng ở nước ngoài thì phải làm sao. Cất ở trong nhà sẽ không an toàn, hay là đặt ở một chỗ nào đó, nhưng ngộ nhỡ bị người ta tìm ra, như vậy cũng không tốt. Hay là kêu vợ mình cất giấu, cũng không được, sẽ bị phát hiện, hơn nữa bà ấy rất ngang ngược, trong lòng ông không thích vợ mình, không muốn đem tính mạng bản thân giao cho bà ta. Định giao cho Tiểu Ốc nhưng nghĩ cũng không yên tâm. Nghĩ tới nghĩ lui, không khỏi than tức một tiếng, tự nhủ: " Phỉ nhi nếu có thể sinh cho ta một đứa con thì tốt.”
Tiểu Ốc ở bên ngoài bưng trái cây chuẩn bị đi vào, nghe những lời này liền âm thầm ghi nhớ. Có lẽ đây là một cơ hội tốt, nhưng cô còn phải bàn bạc kỹ hơn, mới không dễ dàng lộ ra sơ hở.
Ngày hôm đó, Tiểu Ốc cùng Điền Đại Quân đang ngồi trong một gian phòng ăn cơm, đột nhiên cửa bị đá văng từ bên ngoài. Một người phụ nữ trung niên, bởi vì trang điểm quá mức mà nhìn có hơi quái dị, xông tới tát Tiểu Ốc một cái. Tiểu Ốc vốn là có thể né tránh, nhưng cô sợ nếu mình dễ dàng tránh cái tát đó thì thân thủ của cô sẽ bị nhìn ra, nên đành cứng rắn ăn một cái tát kia. Sau đó giống như trên TV diễn, bắt chước bộ dáng của tiểu tam, rất uất ức bổ nhào về phía Điền Đại Quân: " Anh Đại Quân, cứu em."
Điền Đại Quân mặc dù sợ vợ, nhưng nhìn người con gái mềm mại, xinh đẹp trong lòng với khuôn mặt nhỏ nhắn đầy uất ức, rất nhanh bị mê hoặc, làm cho bản thân không kìm hãm được, sinh ra ý muốn bảo hộ. Nhìn cô ấy mỏng manh, yểu điệu như vậy, nếu ông không bảo vệ được, còn có thể coi là người sao?
Nhẹ nhàng buông Tiểu Ốc ra, sau đó đứng dậy chắn ngay ở phía trước Tiểu Ốc, nói với vợ của mình: " Bà đang làm gì vậy hả ? Tôi chỉ là cùng nhân viên cấp dưới ăn một bữa cơm, nghi thần nghi quỷ cái gì? Cũng không sợ dọa người khác sao."
" Nhân viên? Tôi nhìn giống hồ ly tinh hơn! Hiện tại trong cơ quan đã truyền khắp nơi, người người ai cũng biết Điền Đại Quân ông chạy theo mốt, ngày ngày đem cái hồ ly tinh theo bên người, ông cho tôi là ai? Điền Đại Quân ông thật là quá đáng! Ông có tin không tôi đem mấy cái chuyện thất đức mà ông đã làm trước kia nói hết ra ngoài. Ông nhất định phải chấm dứt cùng con nhỏ này, nếu không… tôi khiến ông chịu không nổi đâu."
/282
|