“Ngày hôm qua, anh không gọi di động cho em được, nên đã cho người tra xét vị trí chỗ ở của em, cho thấy là ở kho hàng bị bỏ hoang. Anh nghĩ có thể em đã xảy ra chuyện, nên nhờ bạn bè ở Macao lái xe đến đó xem, kết quả anh ta đến muộn, chỉ phát hiện đầy máu trên mặt đất. Anh kêu anh ta cầm mẫu máu đi nghiên cứu, tuy còn chưa biết là máu của ai, nhưng bây giờ lại gọi điện được cho em, anh cơ hồ có thể xác định, em nhất định đã bị thương." Anh cũng không ngu ngốc.
Tiểu Ốc nghe anh nói tới mức này, không thể làm gì khác hơn là thừa nhận: “Được rồi! Em bị thương, nhưng đã không có gì đáng ngại, em nhập viện rồi."
“Thật sao? Anh phải tới xem một chút thì mới có thể tin em được." Bởi vì Tiểu Ốc là người không chịu kể khổ, điều này làm cho anh rất không an tâm.
“Xa như vậy, anh đừng tới."
“Nhưng anh đã xuống máy bay rồi." Anh vận dụng quan hệ đặc biệt của mình nên trong thời gian ngắn nhất đã đến nơi.
“Anh đến Macao rồi hả ?"
“Đúng, bệnh viện nào, bây giờ anh tới thăm em."
“Chỉ sợ anh phải cải trang thành khách của sòng bạc, nếu không anh tới gặp em sẽ làm cho người khác hoài nghi. Hiện tại ngoài cửa có hai hộ vệ coi chừng, về sau bọn họ có thể sẽ ngày ngày đi theo em." Tiểu Ốc vì vậy mà cảm thấy nhức đầu.
“Đây là tin tức tốt, như vậy em sẽ an toàn hơn nhiều."
“Tin tức xấu là em gặp được Đậu Diệc Phồn, anh ấy là Tổng giám đốc của sòng bạc. Thật không thể tưởng tượng nổi là mặc dù anh ấy không nhận ra em, nhưng lại cảm thấy em cùng Kim Tiểu Ốc dáng dấp giống nhau nên muốn bao nuôi em." Tiểu Ốc chẳng biết tại sao lại cảm thấy chuyện này có điểm buồn cười, hơn nữa còn có chút châm chọc.
“Vậy anh nên chúc mừng em, hay là nên "vui sướng khi người gặp họa” ?" Phải biết điều này đối với bản thân Kim Tiểu Ốc mà nói, cũng không tính là chuyện vui. Cả người cô đứng trước mặt Đậu Diệc Phồn nhưng đối phương lại không nhận ra cô, còn muốn bao nuôi cô để làm vật thay thế.
“Nếu anh muốn chúc mừng em thì...em liền hồng hạnh xuất tường cho anh xem. Còn nếu anh muốn "cười trên nỗi đau của người khác " thì cũng có thể thử xem."
“Em không có việc gì là tốt rồi, nhưng phải cẩn thận chút. Mặc dù anh sẽ ghen nhưng luôn lấy đại cục làm trọng. Nhưng nếu em dám cùng hắn tiếp xúc thân thể, một khi anh biết thì em đừng mơ tưởng được làm tiếp công việc này. Anh tình nguyện đưa em ngồi tù, sau đó lại chờ em ra ngoài." Anh nói là làm.
Tiểu Ốc là hiểu anh là người đàn ông yêu hận rõ ràng: “Thật là xấu xa, em luôn có chừng mực mà. Em đang ở bệnh viện, nhưng trước cửa có hai hộ vệ, anh nhất định muốn đi vào?"
Tiểu Ốc nghe anh nói tới mức này, không thể làm gì khác hơn là thừa nhận: “Được rồi! Em bị thương, nhưng đã không có gì đáng ngại, em nhập viện rồi."
“Thật sao? Anh phải tới xem một chút thì mới có thể tin em được." Bởi vì Tiểu Ốc là người không chịu kể khổ, điều này làm cho anh rất không an tâm.
“Xa như vậy, anh đừng tới."
“Nhưng anh đã xuống máy bay rồi." Anh vận dụng quan hệ đặc biệt của mình nên trong thời gian ngắn nhất đã đến nơi.
“Anh đến Macao rồi hả ?"
“Đúng, bệnh viện nào, bây giờ anh tới thăm em."
“Chỉ sợ anh phải cải trang thành khách của sòng bạc, nếu không anh tới gặp em sẽ làm cho người khác hoài nghi. Hiện tại ngoài cửa có hai hộ vệ coi chừng, về sau bọn họ có thể sẽ ngày ngày đi theo em." Tiểu Ốc vì vậy mà cảm thấy nhức đầu.
“Đây là tin tức tốt, như vậy em sẽ an toàn hơn nhiều."
“Tin tức xấu là em gặp được Đậu Diệc Phồn, anh ấy là Tổng giám đốc của sòng bạc. Thật không thể tưởng tượng nổi là mặc dù anh ấy không nhận ra em, nhưng lại cảm thấy em cùng Kim Tiểu Ốc dáng dấp giống nhau nên muốn bao nuôi em." Tiểu Ốc chẳng biết tại sao lại cảm thấy chuyện này có điểm buồn cười, hơn nữa còn có chút châm chọc.
“Vậy anh nên chúc mừng em, hay là nên "vui sướng khi người gặp họa” ?" Phải biết điều này đối với bản thân Kim Tiểu Ốc mà nói, cũng không tính là chuyện vui. Cả người cô đứng trước mặt Đậu Diệc Phồn nhưng đối phương lại không nhận ra cô, còn muốn bao nuôi cô để làm vật thay thế.
“Nếu anh muốn chúc mừng em thì...em liền hồng hạnh xuất tường cho anh xem. Còn nếu anh muốn "cười trên nỗi đau của người khác " thì cũng có thể thử xem."
“Em không có việc gì là tốt rồi, nhưng phải cẩn thận chút. Mặc dù anh sẽ ghen nhưng luôn lấy đại cục làm trọng. Nhưng nếu em dám cùng hắn tiếp xúc thân thể, một khi anh biết thì em đừng mơ tưởng được làm tiếp công việc này. Anh tình nguyện đưa em ngồi tù, sau đó lại chờ em ra ngoài." Anh nói là làm.
Tiểu Ốc là hiểu anh là người đàn ông yêu hận rõ ràng: “Thật là xấu xa, em luôn có chừng mực mà. Em đang ở bệnh viện, nhưng trước cửa có hai hộ vệ, anh nhất định muốn đi vào?"
/282
|