“Trên lầu xin mời!" Trong lòng của Mộc Trạch Khải, âm thầm thấu lạnh, xem ra đời này, anh và Tiểu Ốc không còn khả năng.
Mẹ Mộc lúc thấy Tiểu Ốc rất vui vẻ, sau khi biết cô kết hôn, cũng bình tĩnh, bà đã sớm nghĩ tới, đã nhiều năm như vậy, có lẽ Tiểu Ốc đã kết hôn rồi, kết thúc cũng tốt, Trạch Khải có thể chết tâm, Tiểu Ốc kết hôn, nó quay đầu lại khuyên Trạch Khải đi xem mắt.
Cuộc sống của mẹ Mộc cùng Mộc Trạch Khải còn có thể, nghe nói Mộc Trạch Khải hiện tại làm Tổng Kinh Lý, rất được ông chủ coi trọng , tiền lương hàng năm trăm vạn là có , một mình mua xe mua phòng, mời bảo mẫu bình thường chăm sóc cho mẹ Mộc.
Nghe ý tứ của mẹ Mộc, trước mắt anh ấy thiếu một người bạn gái.
Mang theo Kiều Kiều từ Mộc gia sau khi ra ngoài, lòng của Tiểu Ốc có chút xuống thấp:
“Không biết ba em hắn hiện tại như thế nào?"
“Bảo anh hai giúp một tay tìm đi!" Vương Triêu Quân là cảnh sát, tìm người không khó lắm.
Tiểu Ốc cũng có ý này, gọi điện thoại về, Vương Triêu Quân đáp ứng một tiếng giúp một tay tìm người.
Nếu muốn đi Nam Châu, thì chuyện xin nhỉ việc này rất cấp bách, buổi trưa Tiểu Ốc hẹn Trương Lực Hoa ra, nhưng lại bảo Lữ Trị là ông chủ mời ăn cơm, trong bữa tiệc nói:
“Tôi cùng Tiểu Ốc muốn trở về Nam Châu, cho nên công việc nơi này có thể chỉ có thể nghỉ, nếu rảnh rỗi hoan nghênh anh tới Nam Châu làm khách."
Trương Lực Hoa khẽ ngoài ý muốn, không nghĩ tới tất cả xảy ra nhanh như vậy, nhưng anh có thể làm cũng chỉ có tiếp nhận:
“Từ chức, tôi tới công ty nói một tiếng, em chào hỏi sẽ rất phiền toái. Em xem lúc nào thì rãnh rỗi thì có thể đến nhà tôi đem hành lý mang đi."
Tiểu Ốc đột nhiên có cảm giác có lỗi, cảm giác mình như vậy quá vô tình, nhưng nếu là cô mà lề mề xử lý thủ tục sẽ phải càng không dễ, cô hiểu Trương Lực Hoa không bỏ được cô, nhưng là đau nhiều không bằng thương ít:
“Ừ, xế chiều tôi qua mang hành lý đi, sáng sớm ngày mai đi làm thủ tục. Cám ơn anh Lực Hoa, cám ơn anh đã chăm sóc tôi."
“Đứa ngốc!" Trương Lực Hoa cười một tiếng, anh chăm sóc cô cho tới bây giờ đều cam tâm tình nguyện.
Buổi chiều Tiểu Ốc từ nhà Trương Lực Hoa chuyển ra, trước tiên cô đem đồ chuyển về nhà, lại đi tới vườn trẻ nói chuyện, tặng hai bao bánh kẹo cưới.
Ngày thứ hai cô làm xong thủ tục, Lữ Trị liền lôi kéo cô cùng Kiều Kiều lên máy bay, trở về Nam Châu.
Đến Nam Châu, quản gia nhìn thấy Tiểu Ốc cùng con trai ôm trong ngực, còn tưởng rằng là khách của Lữ Trị:
“Cậu chủ, cần tôi giúp bọn họ an bài ở phòng khách?”
Mẹ Mộc lúc thấy Tiểu Ốc rất vui vẻ, sau khi biết cô kết hôn, cũng bình tĩnh, bà đã sớm nghĩ tới, đã nhiều năm như vậy, có lẽ Tiểu Ốc đã kết hôn rồi, kết thúc cũng tốt, Trạch Khải có thể chết tâm, Tiểu Ốc kết hôn, nó quay đầu lại khuyên Trạch Khải đi xem mắt.
Cuộc sống của mẹ Mộc cùng Mộc Trạch Khải còn có thể, nghe nói Mộc Trạch Khải hiện tại làm Tổng Kinh Lý, rất được ông chủ coi trọng , tiền lương hàng năm trăm vạn là có , một mình mua xe mua phòng, mời bảo mẫu bình thường chăm sóc cho mẹ Mộc.
Nghe ý tứ của mẹ Mộc, trước mắt anh ấy thiếu một người bạn gái.
Mang theo Kiều Kiều từ Mộc gia sau khi ra ngoài, lòng của Tiểu Ốc có chút xuống thấp:
“Không biết ba em hắn hiện tại như thế nào?"
“Bảo anh hai giúp một tay tìm đi!" Vương Triêu Quân là cảnh sát, tìm người không khó lắm.
Tiểu Ốc cũng có ý này, gọi điện thoại về, Vương Triêu Quân đáp ứng một tiếng giúp một tay tìm người.
Nếu muốn đi Nam Châu, thì chuyện xin nhỉ việc này rất cấp bách, buổi trưa Tiểu Ốc hẹn Trương Lực Hoa ra, nhưng lại bảo Lữ Trị là ông chủ mời ăn cơm, trong bữa tiệc nói:
“Tôi cùng Tiểu Ốc muốn trở về Nam Châu, cho nên công việc nơi này có thể chỉ có thể nghỉ, nếu rảnh rỗi hoan nghênh anh tới Nam Châu làm khách."
Trương Lực Hoa khẽ ngoài ý muốn, không nghĩ tới tất cả xảy ra nhanh như vậy, nhưng anh có thể làm cũng chỉ có tiếp nhận:
“Từ chức, tôi tới công ty nói một tiếng, em chào hỏi sẽ rất phiền toái. Em xem lúc nào thì rãnh rỗi thì có thể đến nhà tôi đem hành lý mang đi."
Tiểu Ốc đột nhiên có cảm giác có lỗi, cảm giác mình như vậy quá vô tình, nhưng nếu là cô mà lề mề xử lý thủ tục sẽ phải càng không dễ, cô hiểu Trương Lực Hoa không bỏ được cô, nhưng là đau nhiều không bằng thương ít:
“Ừ, xế chiều tôi qua mang hành lý đi, sáng sớm ngày mai đi làm thủ tục. Cám ơn anh Lực Hoa, cám ơn anh đã chăm sóc tôi."
“Đứa ngốc!" Trương Lực Hoa cười một tiếng, anh chăm sóc cô cho tới bây giờ đều cam tâm tình nguyện.
Buổi chiều Tiểu Ốc từ nhà Trương Lực Hoa chuyển ra, trước tiên cô đem đồ chuyển về nhà, lại đi tới vườn trẻ nói chuyện, tặng hai bao bánh kẹo cưới.
Ngày thứ hai cô làm xong thủ tục, Lữ Trị liền lôi kéo cô cùng Kiều Kiều lên máy bay, trở về Nam Châu.
Đến Nam Châu, quản gia nhìn thấy Tiểu Ốc cùng con trai ôm trong ngực, còn tưởng rằng là khách của Lữ Trị:
“Cậu chủ, cần tôi giúp bọn họ an bài ở phòng khách?”
/282
|