Anh tỉnh bơ gặm chân giò, Tiểu Ốc hớn hở nhìn vẻ mặt của anh: "Có gì thống khổ sao?"
Đậu Diệc Phồn rất muốn nói có, nhưng nhìn vẻ mặt cao hứng của cô thì lại thôi, khẽ lắc đầu, nịnh nọt: "Có gì khổ đâu? Anh đang cao hứng, cao hứng còn không kịp".
Đột nhiên tâm Tiểu Ốc mềm nhũn ra. Mình không ăn lại bắt anh ăn, đúng là có phần hơi quá. Tuy cũng không phải xa lạ gì, nhưng cô đã cam kết với anh, vậy mà lại đối xử với anh như vậy: "Xin lỗi...! Về sau em sẽ không làm khó anh nữa".
Đậu mỹ nhân vì sợ cô giận nên hùng hồn: "Anh không sao cả, thật sự ăn rất ngon, thật cao hứng".
"Em không bắt buộc anh ăn những thứ anh không thích. Em không sao, cám ơn anh, Đậu mỹ nhân cám ơn anh đã ở bên cạnh em". Đây là thời điểm khó khăn nhất của cô, may mà còn có anh.
"Cảm động hả?" Đây chỉ là một bắt đầu. Anh sẽ đối xử với cô càng ngày càng tốt, Mộc Trạch Khải có thể lấy được lòng của cô, tại sao anh không thể, anh có gì không bằng so với Mộc Trạch Khải, tính về gia thế còn hơn hẳn.
Tiểu Ốc lắc đầu, không chịu thừa nhận: "Mới không có, trình độ anh như vậy mà đã rung đùi".
"Vậy em muốn trình độ gì?" Đậu Diệc Phồn ghé sát vào cô cười xấu xa, nếu như muốn ấm giường hoặc là ba bồi cậu cũng có thể làm được.
Nhìn nụ cười bỉ ổi của cậu, Tiểu Ốc cũng muốn trêu đùa: "Em sợ tối, anh lên giường ngủ cùng em được không?"
"Được". Anh cầu còn không được, nên liền leo lên.
Khi hai chân cậu vừa đặt lên trên giường, nháy mắt Tiểu Ốc lấy chân đá mông cậu một phát, suýt chút nữa Đậu Diệc Phồn ngã nhào trên đất, quay đầu lại thấy Tiểu Ốc cười hết sức đắc ý: "Bụng dạ đen tối".
"Không dám". Ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng lại nghĩ, trước lạ sau quen, một ngày nào đó em sẽ ngoan ngoãn ngã vào lòng anh.
Buổi tối tắt đèn, Tiểu Ốc ngủ trên giường, Đậu Diệc Phồn ngủ trên ghế sát vách.
Có thể là buổi tối uống quá nhiều quá nước nên nửa đêm Tiểu Ốc bò dậy đi vệ sinh, đến gần cửa thì đột nhiên một bàn tay bắt được chân cô: "Đi đâu?”
Cô quay đầu lại, lúc này mới chú ý tới có người ngồi trên ghế sofa ở cạnh cửa. Vì ánh sáng mờ mờ không thể nhìn thấy mặt, nhưng giọng nói này trừ Đậu mỹ nhân thì còn ai vào đây, nhưng muộn như này anh làm gì còn chưa ngủ: "Đậu mỹ nhân, anh làm gì ở đây?"
Đậu Diệc Phồn rất muốn nói có, nhưng nhìn vẻ mặt cao hứng của cô thì lại thôi, khẽ lắc đầu, nịnh nọt: "Có gì khổ đâu? Anh đang cao hứng, cao hứng còn không kịp".
Đột nhiên tâm Tiểu Ốc mềm nhũn ra. Mình không ăn lại bắt anh ăn, đúng là có phần hơi quá. Tuy cũng không phải xa lạ gì, nhưng cô đã cam kết với anh, vậy mà lại đối xử với anh như vậy: "Xin lỗi...! Về sau em sẽ không làm khó anh nữa".
Đậu mỹ nhân vì sợ cô giận nên hùng hồn: "Anh không sao cả, thật sự ăn rất ngon, thật cao hứng".
"Em không bắt buộc anh ăn những thứ anh không thích. Em không sao, cám ơn anh, Đậu mỹ nhân cám ơn anh đã ở bên cạnh em". Đây là thời điểm khó khăn nhất của cô, may mà còn có anh.
"Cảm động hả?" Đây chỉ là một bắt đầu. Anh sẽ đối xử với cô càng ngày càng tốt, Mộc Trạch Khải có thể lấy được lòng của cô, tại sao anh không thể, anh có gì không bằng so với Mộc Trạch Khải, tính về gia thế còn hơn hẳn.
Tiểu Ốc lắc đầu, không chịu thừa nhận: "Mới không có, trình độ anh như vậy mà đã rung đùi".
"Vậy em muốn trình độ gì?" Đậu Diệc Phồn ghé sát vào cô cười xấu xa, nếu như muốn ấm giường hoặc là ba bồi cậu cũng có thể làm được.
Nhìn nụ cười bỉ ổi của cậu, Tiểu Ốc cũng muốn trêu đùa: "Em sợ tối, anh lên giường ngủ cùng em được không?"
"Được". Anh cầu còn không được, nên liền leo lên.
Khi hai chân cậu vừa đặt lên trên giường, nháy mắt Tiểu Ốc lấy chân đá mông cậu một phát, suýt chút nữa Đậu Diệc Phồn ngã nhào trên đất, quay đầu lại thấy Tiểu Ốc cười hết sức đắc ý: "Bụng dạ đen tối".
"Không dám". Ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng lại nghĩ, trước lạ sau quen, một ngày nào đó em sẽ ngoan ngoãn ngã vào lòng anh.
Buổi tối tắt đèn, Tiểu Ốc ngủ trên giường, Đậu Diệc Phồn ngủ trên ghế sát vách.
Có thể là buổi tối uống quá nhiều quá nước nên nửa đêm Tiểu Ốc bò dậy đi vệ sinh, đến gần cửa thì đột nhiên một bàn tay bắt được chân cô: "Đi đâu?”
Cô quay đầu lại, lúc này mới chú ý tới có người ngồi trên ghế sofa ở cạnh cửa. Vì ánh sáng mờ mờ không thể nhìn thấy mặt, nhưng giọng nói này trừ Đậu mỹ nhân thì còn ai vào đây, nhưng muộn như này anh làm gì còn chưa ngủ: "Đậu mỹ nhân, anh làm gì ở đây?"
/282
|