"Được". Anh vẫn cười rất lịch sự, tao nhã, trong mắt lại thoáng qua vẻ khinh bỉ, hôn cô? Không bằng đi hôn một con heo còn hơn.
Muốn anh sống cả đời với đứa trẻ con này? Không bao giờ có chuyện đó. Con dâu nuôi từ bé? Buồn cười, thời đại nào rồi. Hạnh phúc của Mộc Trạch Khải anh không thể ở trong tay một đứa trẻ ngốc nghếch, suốt ngày đánh đấm này, không xứng làm vợ anh. Anh sẽ không để mình trở thành trò cười cho thiên hạ, cho nên hôm nay anh đã có chuẩn bị. . . . . .
Nghĩ đến có thể thoát khỏi cô Mộc Trạch Khải lại rót thêm cho cô mấy ly rượu, thấy cô không thể mở được mắt ra mới hỏi: "Tiểu Ốc, em sao rồi?"
"Không thể uống nữa, Mộc Trạch Khải, em muốn về nhà". Đầu óc choáng váng, mắt mở không ra nổi, rất khó chịu, cô cau mày vịn tường đứng dậy, ánh sáng lờ mờ trong càng làm cô nhìn không rõ, loạng choạng rồi ngã xuống. . . . . .
Người chung quanh đều nghe thấy tiếng động lớn không khỏi quay đầu nhìn sang, chắc cú ngã rất đau!
Quả nhiên một giây kế tiếp nghe thấy tiểu mỹ nhân kia kêu đau: "Đau quá"! Kéo kéo vạt áo Mộc Trạch Khải, muốn anh kéo mình lên, tương lai anh là chồng của mình, con dâu nuôi từ bé bị ngã muốn chồng kéo lên? Một tay cô xoa xoa chỗ đau, một tay kéo anh: "Mộc Trạch Khải . . . . . . đỡ em lên được không? Hình như em không đi được nữa rồi, váng đầu quá."
Không giống như phỏng đoán của mọi người, Mộc Trạch Khải không đỡ cô dậy mà thờ ơ, hất tay cô ra, sau đó ngồi xổm xuống nhếch môi cười: "Nhưng tôi không muốn đỡ cô, làm thế nào bây giờ?"
Còn có thể làm sao?
Mộc Trạch Khải quá đần độn!
Cô dụi dụi mắt, cố gắng ngẩng đầu, bám tay vào cổ anh, hôn một cái vào má anh: "Anh đàn độn thế! Anh có thể cõng em mà."
Mộc Trạch Khải luôn trấn định tự nhiên bị một con quỷ say hôn, tâm tình thật sự không tốt, anh nghĩ dù sao cô đã say: "Tiểu Ốc đừng làm rộn, tôi đã thuê cho em một phòng ở trên lầu, em lên đó nghỉ ngơi đi" Anh lùi về phía sau mấy bước, móc khăn giấy ra chùi mạnh chỗ vừa bị cô hôn, sau đó vỗ tay một cái bỗng từ trong góc xuất hiện hai người đàn ông Tiểu Ốc chưa từng nhìn thấy.
Muốn anh sống cả đời với đứa trẻ con này? Không bao giờ có chuyện đó. Con dâu nuôi từ bé? Buồn cười, thời đại nào rồi. Hạnh phúc của Mộc Trạch Khải anh không thể ở trong tay một đứa trẻ ngốc nghếch, suốt ngày đánh đấm này, không xứng làm vợ anh. Anh sẽ không để mình trở thành trò cười cho thiên hạ, cho nên hôm nay anh đã có chuẩn bị. . . . . .
Nghĩ đến có thể thoát khỏi cô Mộc Trạch Khải lại rót thêm cho cô mấy ly rượu, thấy cô không thể mở được mắt ra mới hỏi: "Tiểu Ốc, em sao rồi?"
"Không thể uống nữa, Mộc Trạch Khải, em muốn về nhà". Đầu óc choáng váng, mắt mở không ra nổi, rất khó chịu, cô cau mày vịn tường đứng dậy, ánh sáng lờ mờ trong càng làm cô nhìn không rõ, loạng choạng rồi ngã xuống. . . . . .
Người chung quanh đều nghe thấy tiếng động lớn không khỏi quay đầu nhìn sang, chắc cú ngã rất đau!
Quả nhiên một giây kế tiếp nghe thấy tiểu mỹ nhân kia kêu đau: "Đau quá"! Kéo kéo vạt áo Mộc Trạch Khải, muốn anh kéo mình lên, tương lai anh là chồng của mình, con dâu nuôi từ bé bị ngã muốn chồng kéo lên? Một tay cô xoa xoa chỗ đau, một tay kéo anh: "Mộc Trạch Khải . . . . . . đỡ em lên được không? Hình như em không đi được nữa rồi, váng đầu quá."
Không giống như phỏng đoán của mọi người, Mộc Trạch Khải không đỡ cô dậy mà thờ ơ, hất tay cô ra, sau đó ngồi xổm xuống nhếch môi cười: "Nhưng tôi không muốn đỡ cô, làm thế nào bây giờ?"
Còn có thể làm sao?
Mộc Trạch Khải quá đần độn!
Cô dụi dụi mắt, cố gắng ngẩng đầu, bám tay vào cổ anh, hôn một cái vào má anh: "Anh đàn độn thế! Anh có thể cõng em mà."
Mộc Trạch Khải luôn trấn định tự nhiên bị một con quỷ say hôn, tâm tình thật sự không tốt, anh nghĩ dù sao cô đã say: "Tiểu Ốc đừng làm rộn, tôi đã thuê cho em một phòng ở trên lầu, em lên đó nghỉ ngơi đi" Anh lùi về phía sau mấy bước, móc khăn giấy ra chùi mạnh chỗ vừa bị cô hôn, sau đó vỗ tay một cái bỗng từ trong góc xuất hiện hai người đàn ông Tiểu Ốc chưa từng nhìn thấy.
/282
|