Tiểu Ốc nằm cạnh Lữ Trị ngủ một mạch đến khi trời tờ mờ sáng mới tỉnh dậy. Cô dụi mắt nhìn người đang nằm bên cạnh. Người đàn ông này còn đẹp hơn cả phụ nữ. Không biết anh ta là ai? Cô có biết anh không nhỉ? Đầu óc cô vẫn còn choáng do say rượu tối qua. Tối qua cô nhớ cô phải về phòng mà, đây là đâu?
Chẳng lẽ đêm qua cô say rượu, chạy đến phòng này cưỡng bức người đàn ông này? Nếu không tại sao chỉ cần cô hơi cử động sẽ làm cho hạ thể đau nhức? Nghĩ tới đây, cô hoảng hốt vén chăn lên xem, quả nhiên giữa hai chân có một chút vết máu trên ga trải giường trắng tinh, nhìn thấy mà ghê.
Ngơ ngác nhìn vết máu một hồi lâu, Tiểu Ốc gõ đầu hai cái. Cô áy náy vì đã cưỡng bức mỹ nhân thiên sứ này…Còn có Kiều Kiều, bây giờ cô phải làm sao để đối mặt với Kiều Kiều?
Ai! Tại sao đêm qua cô uống say thế chứ?
Tiểu Ốc hối hận vì nghĩ mình đã cưỡng bức người đàn ông này, anh ta thật đáng thương! Đẹp vậy mà bị cô ăn hết, không biết tỉnh dậy anh ta có đau khổ đến mức tự sát không. Cô biết khi mình say rượu sẽ gây chuyện, lần trước say rượu cô đã mang long ngư mà ba thích nhất đi kho tộ, một lần khác lại tưởng con chó nhỏ Vượng Tài của mẹ là mèo, bắt nó ăn rất nhiều cá… Ai, cô biết mình say rất thái quá, nhưng không ngờ lần này đến mức cưỡng bức đàn ông. Nên làm gì bây giờ?
Chạy trốn, hay ở lại chịu trách nhiệm?
Cô không muốn gả cho người khác!
Thật là khổ não . . . . . .
Không lấy, thật xin lỗi người ta, cô làm nên cô phải chịu trách nhiệm. Nhưng gả cho anh, vậy hạnh phúc cả đời mình làm thế nào? Còn Kiều Kiều làm thế nào?
Mặc dù Mộc Trạch Khải không thích cô, nhưng cô không thể đột nhiên bỏ anh đi lấy chồng.
Cô vò đầu bứt tai vẫn không nghĩ ra được cách gì hay. Cô quay lại nhìn một người đàn ông vẫn đang ngủ say, mặc dù mình không thích anh ta, mặc dù là dưới tình huống say rượu, nhưng cô vẫn cảm thấy anh ta thiệt hơn so với mình. Bởi vì cô không thể không thừa nhận, chỉ tính dáng vẻ bề ngoài thôi, anh ta so với cô còn đẹp hơn. Tóc mềm mại như cây dẻ sắc, sống mũi cao, lông mi thật cong dài, lúc ngủ cũng thật là đẹp!
Chẳng lẽ đêm qua cô say rượu, chạy đến phòng này cưỡng bức người đàn ông này? Nếu không tại sao chỉ cần cô hơi cử động sẽ làm cho hạ thể đau nhức? Nghĩ tới đây, cô hoảng hốt vén chăn lên xem, quả nhiên giữa hai chân có một chút vết máu trên ga trải giường trắng tinh, nhìn thấy mà ghê.
Ngơ ngác nhìn vết máu một hồi lâu, Tiểu Ốc gõ đầu hai cái. Cô áy náy vì đã cưỡng bức mỹ nhân thiên sứ này…Còn có Kiều Kiều, bây giờ cô phải làm sao để đối mặt với Kiều Kiều?
Ai! Tại sao đêm qua cô uống say thế chứ?
Tiểu Ốc hối hận vì nghĩ mình đã cưỡng bức người đàn ông này, anh ta thật đáng thương! Đẹp vậy mà bị cô ăn hết, không biết tỉnh dậy anh ta có đau khổ đến mức tự sát không. Cô biết khi mình say rượu sẽ gây chuyện, lần trước say rượu cô đã mang long ngư mà ba thích nhất đi kho tộ, một lần khác lại tưởng con chó nhỏ Vượng Tài của mẹ là mèo, bắt nó ăn rất nhiều cá… Ai, cô biết mình say rất thái quá, nhưng không ngờ lần này đến mức cưỡng bức đàn ông. Nên làm gì bây giờ?
Chạy trốn, hay ở lại chịu trách nhiệm?
Cô không muốn gả cho người khác!
Thật là khổ não . . . . . .
Không lấy, thật xin lỗi người ta, cô làm nên cô phải chịu trách nhiệm. Nhưng gả cho anh, vậy hạnh phúc cả đời mình làm thế nào? Còn Kiều Kiều làm thế nào?
Mặc dù Mộc Trạch Khải không thích cô, nhưng cô không thể đột nhiên bỏ anh đi lấy chồng.
Cô vò đầu bứt tai vẫn không nghĩ ra được cách gì hay. Cô quay lại nhìn một người đàn ông vẫn đang ngủ say, mặc dù mình không thích anh ta, mặc dù là dưới tình huống say rượu, nhưng cô vẫn cảm thấy anh ta thiệt hơn so với mình. Bởi vì cô không thể không thừa nhận, chỉ tính dáng vẻ bề ngoài thôi, anh ta so với cô còn đẹp hơn. Tóc mềm mại như cây dẻ sắc, sống mũi cao, lông mi thật cong dài, lúc ngủ cũng thật là đẹp!
/282
|