"Nếu bây giờ em đến khách sạn của anh làm, chắc chắn ba anh sẽ cho rằng móng vuốt của em vươn quá dài, còn chưa kết hôn với anh đã muốn quản lí tài chính của anh rồi, hay là thôi đi”.
"Vậy anh mời người dạy em kĩ xảo phòng thân, đề phòng về sau gặp phải kẻ ác. Em đi theo anh sẽ gặp nhiều nguy hiểm". Rất nhiều kẻ nhòm ngó địa bàn của Đậu gia, cho nên nếu hai người bọn họ ở chung một chỗ thì cô phải chuẩn bị tâm lý. Nếu không, kể cả khi cậu có phái nhiều người bảo vệ cô, ngộ nhỡ có kẻ ném bom vào cô thì cô vẫn sẽ hương tiêu ngọc vẫn.
Tiểu Ốc cảm thấy hứng thú, bởi vì giang hồ thân bất do kỷ, cô đã bước vào thì chỉ có thể làm cho mình càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, nếu không sẽ ngoẻo sớm mất: "Cái này em thích".
"Bắt đầu huấn luyện từ ngày mai, không đơn giản đâu đấy. Còn nữa, anh đưa em về ở biệt thự sẽ tiện hơn"
Tiểu Ốc không ý kiến, thật ra cô thích ở biệt thự hơn là một phòng nhỏ, nhưng sợ mang tiếng. Giờ thì có lí do rồi, vả lại dù sao cũng là bạn trai mình, không có gì phải ngại cả. Tiểu Ốc tựa người vào thành ghế, cảm thấy cuộc sống cũng không phải là thảm lắm.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Ốc gặp huấn luyện viên do Đậu Diệc Phồn phái tới. Đó là một người đàn ông lực lưỡng, khác với vẻ thư sinh của Mộc Trạch Khải hay vẻ hấp dẫn của Đậu Diệc Phồn, cảm giác giống như thiết bản di động, ánh mắt cũng rất có sát khí. Anh ta nhìn thấy cô hỏi: "Cô chính là Kim tiểu thư sẽ tham gia huấn luyện với tôi?"
Tiểu Ốc gật đầu, nhìn ánh mắt anh ta thấy lạnh cả người, cũng không biết là tại sao: "Là tôi, anh gọi thế nào?".
"Tôi tên là Vương Triệu Quân, Kim tiểu thư có thể gọi tôi là huấn luyện viên Vương". Môi mỏng hấp dẫn nhưng giọng nói thì lạnh te.
"Vậy anh mời người dạy em kĩ xảo phòng thân, đề phòng về sau gặp phải kẻ ác. Em đi theo anh sẽ gặp nhiều nguy hiểm". Rất nhiều kẻ nhòm ngó địa bàn của Đậu gia, cho nên nếu hai người bọn họ ở chung một chỗ thì cô phải chuẩn bị tâm lý. Nếu không, kể cả khi cậu có phái nhiều người bảo vệ cô, ngộ nhỡ có kẻ ném bom vào cô thì cô vẫn sẽ hương tiêu ngọc vẫn.
Tiểu Ốc cảm thấy hứng thú, bởi vì giang hồ thân bất do kỷ, cô đã bước vào thì chỉ có thể làm cho mình càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, nếu không sẽ ngoẻo sớm mất: "Cái này em thích".
"Bắt đầu huấn luyện từ ngày mai, không đơn giản đâu đấy. Còn nữa, anh đưa em về ở biệt thự sẽ tiện hơn"
Tiểu Ốc không ý kiến, thật ra cô thích ở biệt thự hơn là một phòng nhỏ, nhưng sợ mang tiếng. Giờ thì có lí do rồi, vả lại dù sao cũng là bạn trai mình, không có gì phải ngại cả. Tiểu Ốc tựa người vào thành ghế, cảm thấy cuộc sống cũng không phải là thảm lắm.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Ốc gặp huấn luyện viên do Đậu Diệc Phồn phái tới. Đó là một người đàn ông lực lưỡng, khác với vẻ thư sinh của Mộc Trạch Khải hay vẻ hấp dẫn của Đậu Diệc Phồn, cảm giác giống như thiết bản di động, ánh mắt cũng rất có sát khí. Anh ta nhìn thấy cô hỏi: "Cô chính là Kim tiểu thư sẽ tham gia huấn luyện với tôi?"
Tiểu Ốc gật đầu, nhìn ánh mắt anh ta thấy lạnh cả người, cũng không biết là tại sao: "Là tôi, anh gọi thế nào?".
"Tôi tên là Vương Triệu Quân, Kim tiểu thư có thể gọi tôi là huấn luyện viên Vương". Môi mỏng hấp dẫn nhưng giọng nói thì lạnh te.
/282
|