Tiểu Ốc bình thản bảo gã dẫn đường, sau đó quay ra nói với mấy người đi cùng: "Cẩu ca, anh ở đây chờ tôi, những người khác lên xe chờ đi! Nửa giờ sau nếu tôi còn chưa ra, quyền chỉ huy giao cho anh, chuyện này anh làm được chứ?"
Hắc Cẩu gật đầu: "Vâng".
Tiểu Ốc yên tâm đi theo gã râu quai nón vào trong. Trong phòng lờ mờ ánh sáng, Vương què đang cầm li rượu trên tay không thèm ngẩng đầu lên: "Nghe nói Kim tiểu thư tìm tôi, có chuyện gì không?"
"Nghe nói anh trai tôi đang làm khách tại chỗ của ông. Tôi muốn xin Vương gia một bữa cơm, thuận tiện xin ngài nói cho tôi gặp anh trai để nói cho anh ấy biết, đến lúc anh ấy nên về nhà rồi, ba mẹ tôi có chút bận tâm". Tiểu Ốc nói xong, móc ra tấm chi phiếu năm trăm vạn phe phẩy.
Vương què buồn cười, một con nhóc như cô mà cũng muốn nói điều kiện với tôi sao, nếu đồng ý thì tôi còn mặt mũi nào gặp người khác: "Một bữa cơm cũng được. Tôi thấy anh trai cô ở đây vui đến quên cả trời đất, nếu muốn cảm ơn tôi thì chỉ cần giao phố Tam Hoàng cho tôi là được".
Tiểu Ốc cảm thấy đàm phán tan vỡ, đứng lên: "Tôi thấy ông còn chưa tỉnh ngủ, ngày khác chúng ta bàn lại! Tạm biệt".
"Muốn đi, không dễ dàng như vậy" Địa bàn của lão đến là đến nói đi là sao?
Vương què vừa định vỗ tay ra hiệu cho người tới bắt cô thì Tiểu Ốc đã nhanh tay ấn nút cơ quan trên chiếc vòng tay đang đeo làm mấy mũi châm độc bắn thẳng vào vai lão.
Lão lập tức không thể nhúc nhích, giọng nói yếu ớt lại khiếp sợ: "Cô muốn gì?"
"Trả lễ lại, nếu anh trai tôi ở nhà ông làm khách, vậy cũng không thể làm khác hơn là mời ông đến nhà tôi làm khách. Châm này rất độc, có phải ông cảm thấy tê tê? Độc này chỉ có tôi mới biết cách giải, ông chờ chết đi". Tiểu Ốc móc ra khẩu súng dí vào huyệt thái dương của lão, phách lối nói.
Vương què lúc này mới hối hận mình quá khinh địch, không ngờ bị thua trong tay một con nhóc: "Cô cho rằng sẽ đi ra được khỏi đây sao?"
"Trừ phi bọn họ không nghĩ đến mạng của ông". Tiểu Ốc đã văng cánh cửa, lôi Vương què đi ra.
Bọn bảo vệ canh giữ bên ngoài nhìn thấy lập tức đứng sang một bên, sau đó nhìn chằm chằm cô: "Đừng xúc động".
Hắc Cẩu gật đầu: "Vâng".
Tiểu Ốc yên tâm đi theo gã râu quai nón vào trong. Trong phòng lờ mờ ánh sáng, Vương què đang cầm li rượu trên tay không thèm ngẩng đầu lên: "Nghe nói Kim tiểu thư tìm tôi, có chuyện gì không?"
"Nghe nói anh trai tôi đang làm khách tại chỗ của ông. Tôi muốn xin Vương gia một bữa cơm, thuận tiện xin ngài nói cho tôi gặp anh trai để nói cho anh ấy biết, đến lúc anh ấy nên về nhà rồi, ba mẹ tôi có chút bận tâm". Tiểu Ốc nói xong, móc ra tấm chi phiếu năm trăm vạn phe phẩy.
Vương què buồn cười, một con nhóc như cô mà cũng muốn nói điều kiện với tôi sao, nếu đồng ý thì tôi còn mặt mũi nào gặp người khác: "Một bữa cơm cũng được. Tôi thấy anh trai cô ở đây vui đến quên cả trời đất, nếu muốn cảm ơn tôi thì chỉ cần giao phố Tam Hoàng cho tôi là được".
Tiểu Ốc cảm thấy đàm phán tan vỡ, đứng lên: "Tôi thấy ông còn chưa tỉnh ngủ, ngày khác chúng ta bàn lại! Tạm biệt".
"Muốn đi, không dễ dàng như vậy" Địa bàn của lão đến là đến nói đi là sao?
Vương què vừa định vỗ tay ra hiệu cho người tới bắt cô thì Tiểu Ốc đã nhanh tay ấn nút cơ quan trên chiếc vòng tay đang đeo làm mấy mũi châm độc bắn thẳng vào vai lão.
Lão lập tức không thể nhúc nhích, giọng nói yếu ớt lại khiếp sợ: "Cô muốn gì?"
"Trả lễ lại, nếu anh trai tôi ở nhà ông làm khách, vậy cũng không thể làm khác hơn là mời ông đến nhà tôi làm khách. Châm này rất độc, có phải ông cảm thấy tê tê? Độc này chỉ có tôi mới biết cách giải, ông chờ chết đi". Tiểu Ốc móc ra khẩu súng dí vào huyệt thái dương của lão, phách lối nói.
Vương què lúc này mới hối hận mình quá khinh địch, không ngờ bị thua trong tay một con nhóc: "Cô cho rằng sẽ đi ra được khỏi đây sao?"
"Trừ phi bọn họ không nghĩ đến mạng của ông". Tiểu Ốc đã văng cánh cửa, lôi Vương què đi ra.
Bọn bảo vệ canh giữ bên ngoài nhìn thấy lập tức đứng sang một bên, sau đó nhìn chằm chằm cô: "Đừng xúc động".
/282
|