Tiểu Ốc nhận được điện thoại của Mộc ba, ông giờ rất áy náy với cô, bảo cô về nhà ở chờ xuất giá, Mộc gia sẽ chuẩn bị đồ cưới, áo cưới cho cô, thời gian từ đây đến đám cưới không còn bao nhiêu lâu, bọn họ hi vọng còn mấy ngày được ở cùng Tiểu Ốc.Tiểu Ốc không phản đối, cũng không có lý do phản đối, bởi cho dù cô không yêu Đậu Diệc Phồn nhưng lại muốn có một đám cưới thật lớn, bởi cả đời chỉ có một lần.Biết được Tiểu Ốc đồng ý trở về nhà, Mộc Trạch Khải có cảm giác kỳ quái. Anh vừa muốn gặp cô để tự mình cảm ơn cô, vừa không muốn gặp sợ cô lại dây dưa như trước đây. Mặc dù anh rất đau lòng và hối hận sau sự việc anh gây tổn thương cho cô, nhưng vừa nghĩ tới sự dây dưa của cô là anh chỉ muốn chạy trốn. Cho nên khi nghe thấy phòng khách có tiếng ồn, biết cô đã về anh cũng đợi một lúc lâu mới xuống, không ngờ cả Đậu Diệc Phồn cũng đến: "Làm sao cậu lại ở đây"?Mộc mẹ nghĩ từ trước đến giờ Mộc Trạch Khải không quan tâm đến chuyện của Tiểu Ốc, nên chưa nói cho anh ta biết chuyện kết hôn của Tiểu Ốc, nhân dịp này thông báo luôn: "Trạch Khải, tới đây ngồi, đây là em rể con, mấy ngày nay chắc con bị kinh sợ nên không nhớ, Tiểu Ốc sắp kết hôn với Đậu Diệc Phồn"."Kết hôn"? Tưởng như sấm sét giữa trời quang bổ trúng đầu anh, làm sao có thể? Cô gái xấu tính này mà có người muốn cưới? "Đúng vậy, mấy ngày nữa là đám cưới rồi". Mộc mẹ vô cùng tiếc nuối, một cô gái tốt như vậy mà con trai mình không nhìn lại, để cho người khác chiếm được. Mộc Trạch Khải tự rót ình một chén trà, nhấp một ngụm cảm thấy đắng chát rất khó uống.Mộc mẹ luôn hy vọng nhà cửa hòa hảo, êm ấm, mặc dù Tiểu Ốc là con nuôi nhưng bà cũng rất yêu thương nên nói với Trạch Khải: "Sau này cùng là người một nhà, những người trẻ tuổi các con phải lui tới nhiều nhiều nhé".Người một nhà?Người nào cùng Đậu Diệc Phồn là người một nhà!Tiểu Ốc yêu anh, có phải cô lấy việc kết hôn này để gây sự chú ý của anh?Anh âm thầm quan sát cô, suốt buổi cô chỉ nhìn Đậu Diệc Phồn hoặc cúi đầu nhìn mâm bánh, không buồn liếc anh lấy một cái.Một lúc sau Mộc mẹ cùng Mộc ba đứng lên: "Chúng ta có chút việc phải ra ngoài, các con từ từ nói chuyện nhé".Bất kể giữa bọn họ có hiểu lầm gì cũng nên nói ra cho rõ ràng, cho nên hai ông bà lấy cớ ra ngoài tạo điều kiện cho những người trẻ tuổi thẳng thắn với nhau. Sau khi ông bà Mộc đi, Tiểu Ốc cũng không nhìn Mộc Trạch Khải, quay sang nắm tay Đậu Diệc Phồn, cảm thấy cậu đang tức giận, có lẽ là vì chuyện mất trinh tiết của cô. Cô không muốn nhìn thấy bọn họ đánh nhau cho dù bây giờ cô đã coi Mộc Trạch Khải là người xa lạ không muốn qua lại. Được Tiểu Ốc nắm tay, Đậu Diệc Phồn bình tĩnh lại, nhẹ nhàng hỏi: "Chuyện gì vậy"?"Lúc nào thì chúng ta đi chọn áo cưới"?"Đúng rồi, anh còn chưa mua nhẫn cho em. Anh thật sơ ý. Cho anh một ngày chuẩn bị nhé, anh sẽ cho em một màn cầu hôn khó quên".Nhìn cậu nóng lòng, Tiểu Ốc cười cười: "Anh nói ra thế làm người ta hết cả bất ngờ. Chẳng vui gì cả. Nhưng thật sự em rất mong đợi, em chờ anh".Đậu Diệc Phồn hấp ta hấp tấp rời đi cũng không quên trợn mắt hung hăng liếc nhìn Mộc Trạch Khải: "Cầm thú, anh dám tính toán vợ con tôi tôi sẽ đánh anh dẹp lép như con tép. Tôi nói được làm được, cho nên anh cách xa cô ấy ra".Tiểu Ốc đưa Đậu Diệc Phồn ra ngoài, ngọt ngào giống như cô gái đang yêu. Khi Đậu Diệc Phồn đã đi xa thì một giọng nói vang lên sau lưng cô: "Có thật cô muốn gả cho cậu ta"?"Đúng vậy"."Cô không yêu cậu ta, làm như vậy không cảm thấy rất dối trá sao"?"Không liên quan gì tới anh". Tiểu Ốc bình thản đi vào nhà. Mấy ngày sau đó hết sức bận rộn, tiếp nhận cầu hôn, chụp ảnh cưới, đặt khách sạn, viết thiệp mừng, hai bên cha mẹ gặp mặt…Bận rộn không tưởng tượng nổi khiến cho cô không nhìn thấy Mộc Trạch Khải, thậm chí có lúc còn không biết trong nhà còn có anh ta. Đậu Diệc Phồn cầu hôn rất lãng mạn, ban đêm trên bờ biển, chân trần ngồi trên bãi cát, vừa nghe tiếng sóng vỗ, vừa nướng thịt, cậu đưa cho cô một lon đồ uống, cô dùng ngón tay giật nắp lon, bỗng trợn tròn mắt, một chiếc nhẫn kim cương, khi phát hiện ra thì nó đã ở trên tay.Gian kế được như ý, Đậu Diệc Phồn quỳ xuống trước mặt cô: "Lấy anh nhé Tiểu Ốc! Anh sẽ yêu em cả một đời này".Vừa dứt lời thì từ bốn phía pháo hoa nổ tung rực rỡ cả bầu trời đêm, Tiểu Ốc nghẹn ngào: "Pháo hoa rất đẹp, em đồng ý".Pháo hoa cũng giống như sinh mạng con người, nở rộ rồi tắt. Cho nên thời điểm mình nở rộ, cô lựa chọn quý trọng người trước mắt.Nhìn cô ngày ngày chuẩn bị đám cưới cùng người đàn ông khác, lơ là mình, tim Mộc Trạch Khải đau nhức. Cô đã từng làm tất cả vì anh, thậm chí cởi hết để quyến rũ anh, cuối cùng lại bị anh làm cho thương tích phải chạy theo người khác. Anh ghét cô đến cả nhìn thấy cũng phiền, làm gì cũng chán. Thế nhưng từ hôm anh tính kế cô khiến cô muốn tuyệt giao thì trong lòng anh manh nha một cảm xúc khó tả. Nhất là khi cô cứu anh ra từ trong mưa bom lửa đạn thì những cảm xúc bị đè nén trong anh đều bung ra. Cũng kể từ hôm ấy, cô không hề nhìn anh lấy một cái. Nếu chỉ như vậy anh cũng sẽ chấp nhận. Nhưng khi ba anh nói cho anh biết Tiểu Ốc đồng ý cưới Đậu Diệc Phồn vì muốn cứu anh, hi sinh hạnh phúc cả đời mình vì anh thì ngọn lửa tình yêu trong anh bùng lên mãnh liệt.Anh hối hận.Thật đáng đời anh. Cô đã từng chỉ biết có mỗi anh, trong tim chỉ có mình anh bời vì cô sinh hoạt trong một vòng tròn rất nhỏ, chỉ biết có mỗi anh, coi anh là thế giới của cô. Nhưng khi bước chân ra ngoài thế giới rộng lớn, cô gái tốt như cô sẽ có nhiều người đàn ông theo đuổi là chuyện thường tình. Vì vậy, chờ anh hối hận thì cô đã đi xa.Mộc Trạch Khải không tự chủ được đi sang phòng cô. Cô đang nằm trên giường, vừa làm mặt nạ bảo dưỡng vừa nghe nhạc, anh nhẹ nhàng tắt nhạc đi: "Tiểu Ốc, anh muốn nói chuyện với em"."Nói đi!". Cô không có định đứng lên, ngày mai là hôn lễ, cô muốn dưỡng da để ngày mai có thể làm một cô dâu xinh đẹp. "Tiểu Ốc, em đi theo anh có được không"?"Có ý gì"? Tiểu Ốc tưởng mình nghe nhầm, anh ta muốn dẫn mình bỏ trốn sao?"Không cần cưới Đậu Diệc Phồn, nếu em muốn lập gia đình thì lấy anh đi! Anh sẽ cưới em!". Anh không nói đùa, nếu cô muốn cưới, anh hy vọng mình là chú rể, những vấn đề khác đều không phải là vấn đề, cô bị người khác ngủ qua, hoặc không còn yêu anh đều không phải là vấn đề, anh chỉ muốn dắt tay cô, cùng cô đi qua nửa đời sau."Anh đang nói với tôi sao? Tôi không nghe nhầm chứ? Tôi là Kim Tiểu Ốc đấy". Tiểu Ốc kinh ngạc nghểnh cổ nhìn anh ta, chắc vì cái mặt nạ đắp trên mặt cô làm anh ta không nhận ra cô. Chắc anh ta nhận nhầm người, cầu hôn cô? Không thể nào!"Anh biết rõ em là ai, anh rất rõ, không cưới cậu ta được không, căn bản em không yêu cậu ta, người em yêu là anh". Mộc Trạch Khải bắt lấy tay cô, nội tâm đang gào thét, anh thừa nhận anh sự thật yêu cô gái này.Tiểu Ốc thấy đã hơn nửa đêm, chắc anh ta bị mộng du hoặc đang trêu đùa cô: "Đại ca, anh bị trúng gió à? Tôi có yêu anh ấy hay không không liên quan gì tới anh, trước kia tôi thích anh, nhưng hiện tại không thích, được chứ"?"Gạt người, vậy tại sao em lại đi cứu anh"?"Báo đáp công ơn nuôi dưỡng của ba mẹ, chẳng lẽ anh cho rằng tôi sẽ liều mạng vì anh sao? Tôi không có ngu như vậy, kể từ cái ngày tôi bị người ta chạm vào đó, Kim Tiểu Ốc trước kia đã chết rồi, Kim Tiểu Ốc bây giờ không quan hệ gì với anh". Tiểu Ốc lại nằm xuống tiếp tục làm xoa bóp, sẽ không bởi vì mấy lời vừa rồi mà có thêm mấy cái nếp nhăn."Em gạt anh, em vẫn còn yêu anh!"."Anh nhầm rồi, phụ nữ thường hay thay đổi, anh đã bao giờ nghe nói thời gian là liều thuốc tốt nhất. Trước đây lẽ ra anh đã có thể có được tôi, nhưng giờ có muốn cũng không được, sau này càng không". giờ phút này cho dù anh ta quỳ xuống cầu hôn cô cũng không động lòng."Tiểu Ốc, chẳng lẽ anh phải móc tim ra em mới tin là anh thật sự muốn ở cùng em sao"?"Tôi muốn tim gan phèo phổi anh làm cái gì? Anh về phòng đi ngủ đi!". Tiểu Ốc không buồn nhìn anh ta nữa, quay mặt vào bức tường, thà nhìn tường còn hơn. "Em không tin anh, em hãy chờ đấy, anh sẽ chứng minh cho em thấy tình cảm của anh dành cho em. Anh sẽ không để cho em cưới Đậu Diệc Phồn ". Nói xong anh bỏ đi.Tiểu Ốc không thèm để ý, có lẽ anh ta chỉ nói thế thôi chứ người trói gà không chặt như anh ta mà muốn ngăn cản cô lập gia đình, dễ vậy sao.Ngày hôm sau, Tiểu Ốc dậy rất sớm để chuẩn bị làm cô dâu. Chiếc váy cưới trắng tinh khiết làm cô càng thêm xinh đẹp. Đậu Diệc Phồn đến đón dâu, nhìn thấy cô cũng ngây ngẩn cả người phải thốt lên: "Tiểu Ốc em thật xinh đẹp".Tiểu Ốc giơ tay nhận lấy bó hoa từ cậu: “Cảm ơn, chú rể của em cũng rất đẹp trai".Nhìn Tiểu Ốc nắm tay Đậu Diệc Phồn lên xe hoa, Mộc Trạch Khải đau lòng khó thở. Anh sẽ không từ bỏ cô, không muốn cô vì anh mà phải cưới người cô không yêu, cho nên anh sẽ phóng tay một lần!Mộc Trạch Khải trở về phòng, cầm tài liệu điều tra trên tay, bắt đầu gọi điện thoại…Đám cưới rất lãng mạn. Vì muốn cho Tiểu Ốc một đám cưới khó quên nên Đậu Diệc Phồn chuẩn bị rất nhiều hoa hồng và tơ lụa màu hồng phấn, trang trí hội trường vô cùng lãng mạn.Mộc ba dắt tay Tiểu Ốc chậm rãi đi về phía thảm đỏ, sau đó trịnh trọng đem tay Tiểu Ốc giao cho Đậu Diệc Phồn: "Diệc Phồn, ba đem con gái quý giá nhất của ba giao cho con, hi vọng các con về sau có thể sống hạnh phúc"."Ba yên tâm, con sẽ đối xử thật tốt với Tiểu Ốc". Đậu Diệc Phồn cười không khép miệng lại được, nắm tay Tiểu Ốc quay mặt về phía cha xứ, ý bảo ông có thể bắt đầu."Anh Đậu Diệc Phồn, xin hỏi anh có đồng ý cưới cô Kim Tiểu Ốc làm vợ, cùng cô kết làm một thể, yêu cô, an ủi cô, tôn trọng cô, bảo vệ cô, giống như yêu chính mình. Bất luận cô ngã bệnh hoặc là khỏe mạnh, giàu có hoặc nghèo khó, chung thủy với cô, cho đến rời đi thế giới"?"Tôi đồng ý". Cậu quá nguyện ý."Cô Kim Tiểu Ốc, xin hỏi cô có đồng ý cưới anh Đậu Diệc Phồn làm chồng, cùng anh kết làm một thể, yêu anh, an ủi anh, tôn trọng anh, bảo vệ anh, giống như yêu chính mình. Bất luận anh ngã bệnh hoặc là khỏe mạnh, giàu có hoặc nghèo khó, chung thủy với anh, cho đến rời đi thế giới"?"Tôi…". Tiểu Ốc đang định gật đầu thì đột nhiên nghe được rất nhiều tiếng bước chân, không khỏi quay đầu lại nhìn.Mọi người cũng nhìn về nơi phát ra âm thanh, không khỏi ngơ ngẩn, một tốp cảnh sát. Viên cảnh sát dẫn đầu đi đến nói với Tiểu Ốc và Đậu Diệc Phồn: "Xin lỗi đã quấy rầy đám cưới của hai vị, có người tố cáo anh Đậu Diệc Phồn có thể cùng tổ chức Xã Hội Đen hoạt động phi pháp có liên quan, xin theo tôi đi một chuyến cùng phối hợp điều tra".
/257
|