Chương 277: Lấy một trả mười [7]
Editor: May
Cảnh Hảo Hảo đứng ở một bên, đáy lòng yên lặng hiện lên một ít ý kiến, sao nháo đến cuối cùng, cô lại giống như là một người không thể nói lý, cố tình gây sự chứ? Hơn nữa, đạo diễn thật đúng là người gió chiều nào liền theo chiều ấy, rõ ràng đều gọi cô là Cảnh Hảo Hảo Cảnh Hảo Hảo, hiện tại sao lại biến thành Cảnh tiểu thư...... Giống như có vẻ ông ta rất tôn trọng cô......
Ý kiến thì ý kiến, Cảnh Hảo Hảo cũng không có lên tiếng phản bác, cũng không phải bởi vì cô trời sinh chính là người nén giận, dù sao Chu Nam cũng không chiếm được chỗ tốt gì ở chỗ của cô, hai người đều đã trúng một cái tát, huống chi, từ khi cô tiến vào tổ phim cho đến bây giờ, vẫn đều bị vây ở trạng thái không chớp mắt, hiện tại nếu còn phản bác lại, ngược lại có vẻ có chút ỷ thế hiếp người, cô ít nhiều có chút không quen.
Nhưng sau khi Lương Thần nghe được lời nói của đạo diễn, xoay qua, nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, quan sát cẩn thận trong chốc lát, tuy rằng anh không biết rốt cuộc đáy lòng của cô suy nghĩ cái gì, nhưng anh lại rõ ràng nhìn thấy, khi Cảnh Hảo Hảo nghe được lời nói của đạo diễn, khóe môi nhẹ nhàng hếch lên, như là có chút bất mãn.
Rốt cuộc vẫn là một cô gái nhỏ 20 tuổi, tuy rằng đi vào xã hội sớm, nhưng đôi khi vẫn không giấu được một ít tâm sự.
Chỉ là, nếu anh thấy được, sẽ không thể bỏ qua như vậy, cho nên Lương Thần lạnh nhạt nhìn về phía đạo diễn, trong giọng nói nghe không ra cảm xúc gì hỏi: “Kịch bản ở chỗ nào?”
“Kịch bản? Lương tổng, ngài chờ.” Sau đó, đạo diễn xoay người, nói với nhân viên công tác ở một bên: “Nhanh lên, lấy kịch bản cho Lương tổng xem qua.”
Rất nhanh, liền có người dâng một phần kịch bản.
Lương Thần tùy ý lật lật, nâng tay lên, hỏi đạo diễn đang tiếp đón một chút: “Hôm nay quay đoạn nào?”
Đạo diễn nhanh nhẹn lật vài tờ, nói: “Chỗ này.”
Lương Thần không nói gì, nhìn chằm chằm kịch bản trong chốc lát, sau đó khép kịch bản lại, khóe môi giống như hơi có một chút ý cười: “Trên kịch bản, không phải nói là Hảo Hảo đánh Chu Nam ư? Sao lại biến thành Chu Nam đánh Hảo Hảo?”
Đạo diễn chỉ hơi tạm dừng một lát, cũng rất tự nhiên nói tiếp, nói: “Chu Nam có thể là nhớ lầm nội dung, đôi khi, quay phim gấp, khó tránh khỏi sẽ nhớ lầm.”
Lương Thần bỗng nhiên nâng mí mắt lên, nhìn đạo diễn vừa lập tức trả lời mình, nói, “Lâm Đạo.”
“Vâng, Lương tổng.”
“Đạo diễn như ông, thật sự rất nắm chắc thấu triệt tâm lý nữ chính, ngay cả cô ta nhớ lầm nội dung, không cẩn thận đánh nhầm người, cũng có thể biết được?”
Đạo diễn nháy mắt nghẹn lời.
Câu hỏi này của Lương Thần, nói nặng cũng không nặng, nói nhẹ cũng không nhẹ, chính là bởi vì như thế, có vẻ có chút làm cho người ta khó có thể nắm lấy rốt cuộc đáy lòng anh đang nghĩ cái gì, cũng làm cho người ta không xác định, rốt cuộc anh tin tưởng bao nhiêu.
Đạo diễn là người thông minh, tuy rằng cực lực muốn bảo trụ bộ phim của mình có thể thuận lợi quay chụp mới nói chuyện giúp Chu Nam, nhưng điều kiện tiên quyết là không thể đắc tội Lương Thần.
Dù sao, muốn lăn lộn kiếm cơm ở thành phố Giang Sơn, ghi nhớ hàng đầu là không thể là địch của Lương Thần.
Cho nên sau khi Lương Thần nói ra những lời này, đạo diễn không chút suy nghĩ liền lập tức gật đầu cười làm lành nói: “Lương tổng, không phải, là Chu Nam tự mình nói.”
Cảnh Hảo Hảo nhịn không được nhìn về phía đạo diễn, không chỉ là gió chiều nào theo chiều nấy, còn có thể bo bo giữ mình nha...... khiến cho cô - người ngày thường xuất hiện chuyện gì, trước tiên liền cực lực bảo toàn chính mình, liền có vẻ mặc cảm!
Lương Thần nghe nói như thế, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Chu Nam ngồi ở một bên, âm điệu nghe có chút nhẹ nhàng chậm chạp: “Cô không phải cố ý?”
/861
|