Chương 315: Cười [6]
Editor: May
Cảnh Hảo Hảo có chút phân không rõ anh cười là tin tưởng, hay là không tin, lập tức lo lắng lại lên tiếng:“Tôi lấy ra từ trong hộp phim titanic, không tin bây giờ tôi đi lấy hộp.”
Nói xong, Cảnh Hảo Hảo liền giãy dụa nghĩ muốn giãy ra khỏi trong lòng Lương Thần, Lương Thần buộc chặt cánh tay, tiếp tục ôm chặt cô trong ngực của mình: “Không sao, chúng ta liền coi nó trở thành Titanic để xem.”
Nói xong, Lương Thần liền hai mắt thẳng tắp nhìn màn hình ti vi, lúc ban đầu Cảnh Hảo Hảo không có đi nhìn màn hình ti vi, nhưng bên tai của cô đều tràn ngập tiếng vang ái muội truyền đến từ trong ti vi, cô nghe đến mặt hồng tai đỏ, đến cuối cùng, cô liền nhịn không được liếc mắt nhìn một cái.
Cảnh Hảo Hảo là lần đầu tiên xem thứ cấp hạn chế như vậy, tuy rằng đã tiếp xúc da thịt thân mật với Lương Thần hơn nửa năm, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh và động tác rõ ràng bên trong, cô vẫn có chút không tiếp thụ được, nhịn không được liền quay đầu đi, kết quả không cẩn thận liền chạm vào tầm mắt Lương Thần, ánh mắt người đàn ông có chút lửa nóng, như là hận không thể thiêu đốt cô thành tro, nhìn cô, giọng nói có chút ám ách mở miệng, nói: “Hảo Hảo, tôi không nghĩ tới em lại có thể ở sau lưng tôi, mỗi ngày ở nhà vụng trộm xem loại phim này!”
“Tôi không có!” Cảnh Hảo Hảo giống như mèo dựng lông, không chút suy nghĩ liền vội vàng giải thích.
“Hảo Hảo, em khẩn trương như vậy làm gì? Tôi đâu phải không cho phép em xem, thật ra xem nhiều một chút cũng có chỗ tốt, có thể để cho em học tập......”
Cảnh Hảo Hảo nghe Lương Thần vặn vẹo lời nói của mình, nhất thời có chút thẹn quá thành giận nâng tay lên, che kín miệng của Lương Thần, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng trừng mắt nhìn Lương Thần, âm điệu có chút gấp gáp nói: “Tôi không có, tôi không có! Tôi cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!”
Lương Thần nghiêng đầu, muốn né tránh tay Cảnh Hảo Hảo, tiếp tục nói chuyện, Cảnh Hảo Hảo sợ miệng anh tiếp tục phun ra lời nói không đâu, sẽ ấn chặt chẽ , tránh cho Lương Thần lên tiếng.
Lương Thần tránh như thế nào cũng tránh không thoát tay của Cảnh Hảo Hảo, liền rõ ràng trực tiếp ôm lấy Cảnh Hảo Hảo, lật người, đặt cô ở ghế mây, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng chộp tới về phía hông nơi thịt ngứa của cô.
Cảnh Hảo Hảo chịu không nổi nhột nơi đó, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn gấp gáp, trong nháy mắt liền cười khanh khách.
Lương Thần nhìn nụ cười của cô, tâm tình cũng giãn ra theo, tiếp tục động tác cù cô.
Đến sau đó, Cảnh Hảo Hảo cười đến nước mắt nơi khóe mắt đều chảy ra, suýt nữa đau sốc hông, tay cũng che miệng của anh được nữa, chỉ kéo cánh tay của anh, mặt mày mang nụ cười cầu xin tha thứ: “Được rồi, đừng náo loạn, được rồi mà.”
Những CD này, anh đã đổi vào lúc trước, chính là vì có thể nhìn thấy bộ dáng có sinh khí này của cô.
Anh vẫn luôn cho rằng, bộ dáng cô tràn ngập sức sống rất linh động, nhưng không nghĩ tới, sẽ là tốt đẹp như vậy.
Cô ở bên người anh, chưa bao giờ phát ra nụ cười từ đáy lòng như thế, tuy rằng hiện tại cô là bị anh cù cười, nhưng trong nháy mắt này, anh lại có một loại hoảng hốt, giống như cô chính là thật tâm thực lòng cười với anh.
Lương Thần nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, hơi có chút xuất thần: “Hảo Hảo, em cười rộ lên như vậy, thật sự rất đẹp.”
Cảnh Hảo Hảo nghe nói như thế, ngưng cười, nhìn Lương Thần, nhẹ nhàng nhíu nhíu mày.
Không đợi cô phản ứng kịp, Lương Thần liền phản ứng lại, nhất thời liền hận không thể cắt rơi đầu lưỡi của mình, anh nói là lời nói kiểu mập mờ gì vậy, quá nhi nữ tình trường, hoàn toàn không phải lời của một người đại nam nhân nên nói!
Lương Thần thu liễm thần thái nối lên trên mặt, thanh thanh cổ họng, kéo Cảnh Hảo Hảo một phen, nói: “Buổi tối có một tụ hội, em cùng đi với tôi, hiện tại thời gian không sai biệt lắm, cũng nên xuất phát rồi."
/861
|