Chương 322: Chúc mừng [7]
Editor: May
Cô ta càng muốn thấy Cảnh Hảo Hảo khó chịu, anh lại càng là muốn nâng Cảnh Hảo Hảo lên mây.
Không chỉ có như thế, anh còn muốn để cho Kiều Ôn Noãn biết, anh vẫn còn đang lấy lòng Cảnh Hảo Hảo!
Kiều Ôn Noãn vốn định khiến cho Cảnh Hảo Hảo khó chịu, nhưng thật không ngờ, nháo đến cuối cùng, lại đổi lấy là cục diện Lương Thần theo đuổi Cảnh Hảo Hảo, cho dù đáy lòng rất mất hứng, trên mặt vẫn biểu hiện cực kỳ cao hứng ngượng ngùng kéo kéo môi.
......
Tính tiền xong, Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo dẫn đầu rời đi, lúc ra khỏi trung tâm thương mại, Cảnh Hảo Hảo đột nhiên muốn đi toilet, Lương Thần liền nói ở cửa chờ cô.
Với người bên ngoài mà nói, có lẽ sẽ tin tưởng lời nói của Lương Thần, nhưng đối với Cảnh Hảo Hảo mà nói, cô lại cảm thấy, đây chính là lí do thoái thác đường hoàng của Lương Thần.
Cô đối với Lương Thần mà nói, chỉ là đồ chơi tâm huyết dâng trào, đợi cho anh có một ngày chán ghét, cô vẫn là phải rời đi.
Vốn cô từng còn khát vọng có một gia đình hòa thuận, sau đó lại có một đứa nhỏ đáng yêu, bọn họ cùng ở trong một sổ hộ khẩu, sau đó trên thế giới này, cô không bao giờ cô đơn một mình nữa, nhưng bởi vì Lương Thần xuất hiện, quấy rầy toàn bộ hết thảy của cô.
Thứ tốt đẹp của phụ nữ, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, đêm đầu tiên, thanh xuân, mối tình đầu, những thứ này đều là thứ mất đi sẽ không bao giờ có nữa, mà đúng lúc phụ nữ muốn dùng hai loại này để đổi lấy hạnh phúc cả đời, mối tình đầu và thanh xuân của cô đều cho Thẩm Lương Niên, đêm đầu tiên của cô cho Lương Thần, hiện tại trên người cô không có thứ tốt đẹp gì, ngày nào đó, rời khỏi Lương Thần, ở thành phố Giang Sơn này, ai lại sẽ cần cô?
Kiều Ôn Noãn có thể mặc áo cưới xinh đẹp, làm cô dâu của Thẩm Lương Niên, mà cô...... có lẽ cả đời này, đều không có cơ hội làm cô dâu......
Gần đây, tâm tình của cô, dần dần đi ra từ trong bi thương mình và Thẩm Lương Niên chia tay, nhưng bởi vì một câu kia của Kiều Ôn Noãn, lại biến thành tâm tình lại xuống dốc.
Cảnh Hảo Hảo ngồi ở trên bồn cầu, cảm thấy tương lai của mình ảm đạm không ánh sáng, thẳng đến điện thoại cô đột nhiên chấn động, là Lương Thần gọi điện thoại tới, cô mới chậm rãi đứng lên, đi ra toilet.
Vừa ra tới, cô liền thấy được Thẩm Lương Niên ở trong hành lang, người đàn ông dựa lưng vào vách tường, như là đang đặc biệt đợi cô, nghe được tiếng bước chân, liền xoay qua, nhìn thấy là cô, liền đứng thẳng thân mình, nhìn chằm chằm cô không có lên tiếng.
Cảnh Hảo Hảo tạm dừng một chút, liền dời tầm mắt, mở bước chân, đi về phía trước, càng tới gần Thẩm Lương Niên, Cảnh Hảo Hảo càng cảm thấy toàn thân mình chết lặng, cô cố gắng duy trì sự bình tĩnh của mình, để cho chính mình nhìn không chớp mắt, trấn định tự nhiên đi qua từng bước một từ trước mặt Thẩm Lương Niên.
Nhưng mà, ngay tại lúc cô sắp lướt qua bên người Thẩm Lương Niên, người đàn ông lại đột nhiên vươn tay, bắt tay cô.
Tay anh, vẫn dày rộng ấm áp như trước, Cảnh Hảo Hảo lại không có an bình và hạnh phúc lúc trước, ngược lại liền vội vàng xao động muốn hất ra.
Nhưng giây tiếp theo, Thẩm Lương Niên đã bắt lất cổ tay cô, nâng lên cao cao, hung hăng vung lên trên mặt của mình.
Cho dù Cảnh Hảo Hảo không dùng được lực, nhưng khí lực của Thẩm Lương Niên vẫn để cho tay Cảnh Hảo Hảo tạo thành một cái tát vang dội ở trên mặt anh.
Một cái tát như vậy, đánh cho Cảnh Hảo Hảo nháy mắt giật mình tại chỗ.
Thẩm Lương Niên không dừng lại kéo tay cô, liên tục quăng hai bạt tai trên mặt của mình.
Lúc này Cảnh Hảo Hảo mới hoàn hồn, dùng sức kéo tay của mình xuống từ trong lòng bàn tay của Thẩm Lương Niên.
/861
|