Chương 331: Đả kích [8]
Editor: May
Nhưng hiện tại, nghe được đối thoại của đôi tình nhân trẻ tuổi kia, anh mới bừng tỉnh đại ngộ, cô mang theo thời thời khắc khắc, đâu phải tượng trưng không chán ghét anh, rõ ràng là chờ đợi sớm tách ra với anh một chút......
Khó trách ngày đó mình vì dỗ cô cao hứng mang cô đi mua lễ vật, cô gặp cái gì cũng không muốn, cuối cùng lại đòi mình một viên đá nhỏ rẻ như vậy, hóa ra lúc ấy đáy lòng của cô, chính là đang suy nghĩ ý nghĩ như vậy.
Ha ha...... Khôi hài là, anh còn giống như một kẻ ngốc, cái gì cũng không hiểu nói với cô, nếu thích, cầm cả ba cái cô chọn, cô còn nhu thuận đồng ý...... Ba cái...... Cô rất muốn rời khỏi anh đi, thoáng cái liền chọn ba cái...... Càng căm tức là, anh nghĩ đến cô là thật thích những viên đá hình thù kỳ quái này, cho nên lúc ra khỏi trung tâm thương mại, còn đặc biệt chạy đến tiệm chuyên bán thạch đầu ký đó, mua cho cô hai xâu chuỗi đá xinh đẹp mới......
Ánh mắt Lương Thần luôn chưa rời khỏi ba viên đá nhỏ kia, lời nói trong miệng, không nhẹ không nặng, cũng rất lãnh khốc: “Tháo xuống!”
Cảnh Hảo Hảo chưa kịp động, giây tiếp theo Lương Thần liền đột nhiên vươn tay, hung hăng túm về phía sợi dây trên cổ tay cô, cũng không quản có thể làm đau Cảnh Hảo Hảo hay không, cứ như vậy cường ngạnh trực tiếp kéo đứt.
Cổ tay tinh tế trắng noãn của Cảnh Hảo Hảo vừa bị Lương Thần kéo như vậy, liền cảm giác được một cỗ đau thấu tim, giây tiếp theo, cổ tay liền sưng đỏ lên, Cảnh Hảo Hảo nhịn không được hít ngược một hơi.
Lương Thần nghe được tiếng cô đau hút không khí, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, giữa mặt mày mang theo vài phần ý lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đau? Đau chết em đi!”
Nói xong, liền không nói lời gì trực tiếp kéo eo Cảnh Hảo Hảo, vác cô lên trên vai của mình, đi về phía trước.
Đầu Cảnh Hảo Hảo treo ngược, đặc biệt không thoải mái, giãy dụa nghĩ muốn đi xuống từ trên người Lương Thần, người đàn ông lại dùng sức gắt gao ấn cô, khiến cô không thể nhúc nhích.
Cảnh Hảo Hảo vươn tay, vỗ sau lưng anh: “Anh thả tôi xuống dưới, tôi khó chịu muốn chết, thả tôi xuống dưới!”
Lương Thần lại như là không có nghe được tiếng nói của cô, cũng không quan tâm người chung quanh ném ánh mắt kỳ quái đến, vẫn khiêng cô đến bãi đỗ xe ở đường đối diện, lấy chìa khóa xe ra, mở xe, liền trực tiếp nhét cô vào, sau đó hung hăng đóng sầm cửa, sau đó chính mình cũng lên xe theo, không rên một tiếng lạnh mặt, giẫm chân ga, trực tiếp một đường nhanh chóng đua xe về tới biệt thự.
Ngừng xe, Lương Thần không nói hai lời đạp bước chân đi vào trong nhà, chỉ lưu lại một câu cho thím Lâm ở cửa nghênh đón: “Lấy đôi giày cho tiểu thư.”, liền sải bước vào thang máy.
Lên tầng hai, Lương Thần tiến vào phòng ngủ, trực tiếp nhấc túi xách của Cảnh Hảo Hảo ở trên sô pha lên, đổ đồ vật ở bên trong ra, sau đó cầm lấy ví tiền của Cảnh Hảo Hảo từ bên trong ra, mở ra, không nói hai lời rút một xấp 100 từ bên trong ra, cầm ở trong lòng bàn tay đếm ra mười tờ.
Lúc ấy mua thạch đầu ký, chỉ tốn 947 đồng, cho nên Lương Thần lấy ví tiền của mình ra, tìm ở bên trong nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ tìm được 46 đồng tiền lẻ, còn thiếu Cảnh Hảo Hảo bảy đồng, Lương Thần lạnh mặt, trực tiếp đi ra phòng ngủ, đứng ở chỗ lan can tầng hai, tức giận hô về phía lầu dưới: “Thím Lâm, thím Lâm!”
Thím Lâm và Cảnh Hảo Hảo vừa mới vào nhà, nghe được tiếng la của Lương Thần, lập tức đáp một câu.
Lương Thần trực tiếp nói với thím Lâm: “Lấy lên cho tôi bảy đồng!”
/861
|