Chương 333: Trục xuất [2]
Editor: May
Cảnh Hảo Hảo như là không có nghe được giọng nói của Lương Thần, vẫn duy trì tư thái vừa rồi, ánh mắt nhìn chằm chằm bão tuyết tung bay ngoài cửa sổ.
Lương Thần đợi trong chốc lát, hít sâu một hơi, áp chế lửa giận nơi đáy lòng, âm điệu bình thường nói: “Đưa tay cho tôi, tôi bôi chút thuốc cho em.”
Lúc này Cảnh Hảo Hảo mới chậm rãi chuyển tầm mắt từ một bên trở về, mắt nhìn thuốc mỡ trong tay Lương Thần, lại nhìn nhìn cổ tay vì tụ máu mà bầm tím, nghĩ anh đây là ý tứ gì? Rõ ràng là anh biến cổ tay cô thành như vậy, hiện tại xoay người bôi thuốc cho cô? Đánh một cái tát lại cho một quả táo ngọt ư?
Lúc anh tức giận, muốn đối với cô như thế nào liền đối với cô như thế đó, tức giận xong, lúc muốn dỗ cô sẽ hò hét, chẳng lẽ mỗi một lần cô đều phải chịu như vậy sao?
Lương Thần thấy Cảnh Hảo Hảo nửa ngày không nói gì, liền trực tiếp vươn tay, cầm tay Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo lại như bị cái gì kích thích, chợt rút tay mình ra khỏi tay Lương Thần, nhìn anh, mấy máy môi, nói: “Không cần, để tôi tự làm.”
Lương Thần như là không có nghe thấy lời nói của Cảnh Hảo Hảo, lại bắt lấy tay cô một lần nữa, trực tiếp nặn thuốc mỡ ra, bôi lên trên cổ tay cô.
“Để cho tôi tự làm là được rồi.” Cảnh Hảo Hảo rút cổ tay mình ra, lại bị Lương Thần gắt gao đè lại, Cảnh Hảo Hảo giãy không ra, dứt khoát vươn một tay khác ra, trực tiếp tách ngón tay Lương Thần ra.
Một bàn tay của Lương Thần dính thuốc mỡ, cho nên chỉ có một bàn tay ấn cổ tay cô, hai tay Cảnh Hảo Hảo cùng nhau đến quấy rối, cũng không biết khí lực đến từ đâu, lớn đến anh có chút không kiềm chế được, liền nhịn không được ngẩng đầu nhìn cô một cái, thu liễm tất cả tính tình, nhẫn nại tính tình nói: “Đừng nháo, bôi thuốc, đợi lát nữa sẽ không đau .”
Cảnh Hảo Hảo đã bao lâu không có đối nghịch với Lương Thần, cô đã sắp nhớ không rõ, đêm nay cô cũng không biết rốt cuộc mình làm sao, chỉ cảm thấy đáy lòng không khỏi có chút tuyệt vọng, một năm mới đã đến , mỗi người đều đang nghênh đón không khí mới, duy chỉ cô, hoàn toàn không thể thay đổi hiện trạng của mình, cô biết người đàn ông trước mặt này, không có nhiều tính nhẫn nại, hiện tại đã cố gắng chịu đựng , thật sự chọc giận anh, cô cũng không có quả ngọt để ăn, nhưng cô vẫn cứng đầu, lúc nhìn thấy anh sắp bôi thuốc mỡ đến trên tay mình, cô nghĩ cũng không nghĩ liền cúi đầu, hung hăng cắn lên trên cánh tay Lương Thần.
Lương Thần hoàn toàn không ngờ được cô sẽ làm như vậy, tay theo bản năng khẽ run lên, thiếu chút nữa liền buông lỏng cổ tay cô ra, nhưng chỉ một giây, anh lại cầm cổ tay cô lần nữa, cả người thần thái im lặng ngồi ở một bên, tùy ý cô cắn.
Cảnh Hảo Hảo cảm giác được khí lực người đàn ông giữ cổ tay mình không thay đổi chút nào, hàm răng cô dần dần tăng thêm khí lực, thêm đến cuối cùng, cô cảm giác được rõ ràng trong miệng mình truyền đến một cỗ mùi máu tươi, lúc này cô mới chợt buông lỏng miệng ra.
Lương Thần chịu đựng đau đớn, sắc mặt không thay đổi đặt ngón tay ở chỗ bị thương trên cổ tay cô.
Cánh tay anh bị cô cắn có chút chết lặng, nhất thời không chú ý, Cảnh Hảo Hảo liền rút tay trở về, anh ngẩng đầu, nhìn Cảnh Hảo Hảo, giọng nói lãnh đạm, không có cảm xúc gì: “Đưa tay qua đây.”
Cảnh Hảo Hảo mím môi, không có động tĩnh gì.
“Tôi lặp lại lần nữa, Hảo Hảo, đưa tay cho tôi.”
Cảnh Hảo Hảo nuốt nuốt nước miếng, vẫn không nói lời nào.
Giây tiếp theo, Lương Thần liền hung hăng ném thuốc mỡ trong tay đi, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, nộ khí đằng đằng quát: “Cảnh Hảo Hảo, hôm nay em phát điên cái gì, không thôi đúng không!”
/861
|