Chương 347: Anh yêu cô [2]
Editor: May
Lúc này Lương Thần mới hoàn hồn, quay đầu “ừ” với thím Lâm một tiếng, lại quay đầu nhìn Cảnh Hảo Hảo trong chốc lát, mới xoay người, đi ra phòng ngủ.
Đóng cửa lại, Lương Thần mới mở tay ra, nhìn bình thuốc bên trong bị mình dùng sức cầm đến có chút biến hình, đáy lòng lại kinh hoảng một trận.
......
Lương Thần không có ăn bữa sáng, sau khi xuống lầu, trực tiếp lái xe rời khỏi biệt thự.
Anh cũng không biết đến tột cùng mình nên đi làm sao, chỉ lái xe lung tung, đi dạo loạn chung quanh, mãi cho đến giữa trưa, Lương Thần mới tùy tiện dừng xe ở ven đường.
Bên trong xe thật im lặng, Lương Thần nghiêng đầu, liền nhìn thấy thuốc tránh thai bị chính mình thuận tay đặt ở trên ghế lái phụ kia, tâm anh, lại bắt đầu kinh hoảng lên, trái tim đập bất ổn, hoàn toàn không thể bình tĩnh.
Anh nâng tay lên, ôm ngực mình, muốn trấn an trái tim mình một chút, lại phát hiện, toàn thân mình lại có thể không sử dụng ra được một chút khí lực.
Anh nằm mơ cũng không nghĩ tới, lại có một ngày, anh sẽ bởi vì một phụ nữ, gặp đả kích nghiêm trọng như thế.
Lương Thần ở trong xe, ngồi hồi lâu, di động đột nhiên vang lên, anh cầm lấy, nhìn thoáng qua là Từ Dung, không có dừng lại chút nào liền tiếp nghe.
“A Thần, ở nơi nào? Lát nữa không có chuyện gì chứ, đi ra cùng nhau ăn bữa cơm tối đi?”
Lương Thần nhìn nhìn thời gian, phát hiện lại đã sắp năm giờ chiều: “Ở nơi nào?”
“Tô Châu Uyển? Nghe nói gần đây nơi đó đến một đầu bếp mới, làm món ăn Chiết Giang rất ngon.”
Lương Thần cúp di động, thở thật dài một hơi, thuần thục quay đầu, lái xe đi về phía Tô Châu Uyển.
Phòng bao Tô Châu Uyển đặc biệt hữu tình, trang hoàng là phong cách mềm mại của Giang Nam, đèn treo dịu dàng, phát ra ánh sáng mờ tối.
Lương Thần chưa ăn gì cả một ngày, đối mặt với một bàn món ngon, nhưng không có một chút khẩu vị, chỉ là không ngừng bưng ly rượu uống rượu, Từ Dung ngồi ở đối diện anh, nương theo ngọn đèn mờ mờ xem xét Lương Thần trong chốc lát, liền toét môi, vui sướng hỏi: “Làm sao vậy? Tâm tình không tốt?”
Lương Thần nâng mí mắt lên, nhìn lướt qua Từ Dung, tiếp tục bưng chai rượu, rót cho mình một ly rượu, uống một ngụm.
“Ai chọc cậu? Sẽ không phải là Cảnh Hảo Hảo chứ?”
Tay nắm ly rượu của Lương Thần hơi dừng một chút.
Từ Dung nhìn thấy cử chỉ như vậy, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lại câu môi nở nụ cười: “Sẽ không thật sự bị tôi đoán trúng đi? Cậu cũng có ngày bị phụ nữ làm cho tâm tình không tốt sao?”
Lương Thần nghe ngữ khí vui sướng khi người gặp họa của Từ Dung, tâm tình trở nên càng thêm buồn bực, buông ly rượu, đứng lên muốn chạy lấy người.
Từ Dung vội vàng vươn tay, kéo Lương Thần lại, thu liễm ý cười trên mặt, nói: “Được rồi, được, cậu không nói, tôi không đề cập tới là được rồi.”
Lúc này Lương Thần mới rầu rĩ ngồi trở lại trên vị trí một lần nữa, giơ ly rượu uống liên tục hai hơi, nhịn không được ngẩng đầu, nhìn Từ Dung nói: “Cậu nói, tôi đối với cô ấy cũng không tệ, sao cô ấy lại không lĩnh tình của tôi?”
/861
|