Tổng giám đốc đoạt tình - giành lại vợ yêu full
Chương 377: Thương tổn qua đi, không còn tha thứ [3]
/861
|
Chương 377: Thương tổn qua đi, không còn tha thứ [3]
Editor: May
Lương Thần cúp điện thoại, đặt điện thoại di động ở trong túi, nhìn chằm chằm chạy tới Cảnh Hảo Hảo bên đường cái, nuốt nuốt nước miếng, lại một lần lấy di động từ trong túi ra lần nữa, gọi một cú điện thoại: “Tôi ở trong trang viên Lavender, anh bảo tài xế dùng chìa khóa trong nhà đến nơi này lái xe.”
Cắt đứt điện thoại, Lương Thần mở cửa xe, lấy áo gió của mình từ bên trong ra mặc lên trên người, sau đó nhét ví vào trong túi, khóa kỹ xe, liền theo đi theo phương hướng Cảnh Hảo Hảo rời đi.
......
Cảnh Hảo Hảo cũng không biết mình đã đi nơi nào, cô tràn đầy không mục đích lung tung tìm một phương hướng đi dọc theo đường cái vùng ngoại thành không có một bóng người.
Trong đầu cô trống rỗng , không có ý thức gì, chỉ không ngừng tiêu sái, cô cũng không biết rốt cuộc mình đi bao lâu rồi, lại có thể đi vào nội thành thành phố Giang Sơn.
Cô ngoài trừ bữa sáng, cả ngày nay còn chưa ăn cái gì, trong bụng lại không cảm giác được một chút ý đói, hai chân của cô mệt đã sắp không còn cảm giác, nhưng không có ý tứ dừng lại, chỉ là dọc theo đường xe tới xe đi, hốt hoảng đi thẳng về phía trước.
Lương Thần vẫn đi theo phía sau cô 50 mét xa, anh giống như rèn luyện bình thường, thể lực tốt kinh người, hiện tại đều đã cảm giác được mệt mỏi nhàn nhạt, nhưng lại thủy chung không có tiến lên đi quấy rầy cô gái giống như đã đánh mất hồn kia, chỉ im lặng mà đi theo cô xa xa.
Cảnh Hảo Hảo đi từ giữa trưa tới khi màn đêm buông xuống, đèn nê ông thành phố Giang Sơn một chiếc rồi một chiếc dần dần sáng lên, cô vẫn không có ý tứ muốn dừng lại.
Thành phố Giang Sơn trung tuần tháng ba, vào đêm, nhiệt độ không khác gì mùa đông, Cảnh Hảo Hảo hôm nay mặc lễ phục, bên ngoài phủ một kiện áo khoác đơn bạc, cô lạnh đến toàn thân run lên, nhưng trong đầu vẫn không có ý niệm về nhà, chỉ dùng hai tay ôm lấy bả vai của mình, như là u hồn, không có mục tiêu đi trước.
Không biết qua bao lâu, Cảnh Hảo Hảo đi đến đoạn phồn hoa nhất của thành phố Giang Sơn, cho dù đã là đêm khuya, lại vẫn người đến người đi như trước, Cảnh Hảo Hảo ở trong đám người, kéo hai chân không còn cảm giác, chậm rãi đi về phía trước, lúc đi ngang qua một cửa hàng mặt tiền, bên trong có tiếng ca du dương truyền ra, ca từ bên trong, lại hấp dẫn cô dậm chân dừng lại.
“Sau khi phát hiện yêu anh là một loại thói quen, tôi học được nói dối giống như anh, anh luôn muốn tôi ở bên cạnh anh, nói hạnh phúc nên nuôi dưỡng, thiên đường anh cho tôi, lại là một mảnh hoang vắng.”
Cảnh Hảo Hảo nghe mê mẩn, vào lời nhạc ý cảnh, trước mặt của cô, chậm rãi hiện ra, mười năm của mình và Thẩm Lương Niên trôi qua từng ly từng tí.
“Nếu tôi sớm có thể nhất đao lưỡng đoạn với anh, chúng ta cũng không cần phải yêu miễn cưỡng, nhưng tôi thật sự không đủ dũng cảm, vẫn luôn cho rằng anh lo lắng không yên cho rằng anh mềm lòng, dù sao yêu nhau một hồi, trong lòng người nào không mang theo tổn thương.”
Chính là ở mùa xuân đến trong mùa băng tuyết hòa tan này, cô ngồi xổm ở bờ sông, dùng nước lạnh như băng giặt quần áo cho anh, không cẩn thận rơi vào trong hồ, đó là lần đầu tiên cô bởi vì anh, nếm được tư vị tử vong.
Mùa thu năm ngoái, cô không muốn chia lìa với anh, vì không khuất phục Lương Thần, cô nghĩa vô phản cố lái xe đụng lên cây cột trên cầu vượt, muốn lấy cái chết bảo vệ tình yêu của họ, đó là lần thứ hai cô bởi vì anh, nếm đến tư vị tử vong.
Một người, cả đời chỉ có một sinh mạng, cô đã có hai lần suýt nữa chết vì anh.
Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, đáy mắt liền chứa đầy nước mắt, cô ngẩng đầu, bên tai như trước vờn quanh tiếng ca du dương.
“Nếu anh không muốn yêu, muốn rời khỏi thì nên sớm làm, để tôi không có suy nghĩ cùng nhau đến già.”
/861
|