Chương 411: Tìm cho tôi [10]
Editor: May
Giữa trưa hôm sau Lương Thần gọi điện thoại đi, liền nhận được tin tức.
“Lương tiên sinh, trước mắt tôi chỉ có thể xác định cho anh một tin tức, đó chính là Cảnh tiểu thư đã không còn ở thành phố Giang Sơn, về phần đi nơi nào, tôi có thể phải liên hệ người vùng khác đến tra xét.”
Đã không ở thành phố Giang Sơn ...... Cô đã không còn ở nơi quyền lực anh thâm nhập nhất.
“Chỉ là, Lương tiên sinh ngài yên tâm, chỉ cần cô ấy còn ở trên thế giới này, mặc kệ là sống hay là chết, tôi cam đoan sẽ toàn lực ứng phó giúp ngài đi tìm, nếu không có việc gì nữa, tôi cúp trước.”
Chặt đứt điện thoại, Lương Thần đứng sững sờ ở trước cửa sổ sát đất trong văn phòng, nhìn trời mờ tối bên ngoài, đáy lòng nặng trịch giống như là ngày đó.
Cô đã đi hai ngày ba đêm rồi, đến bây giờ vẫn không có tin tức, mà cô chặn đường lui lại rắn chắc như vậy, không có lưu lại cho anh dấu vết để lại nào, làm cho anh không thể tìm ra.
Trên người cô mang theo nhiều tiền mặt như vậy, nếu bị người nào thấy được, nổi lên lòng xấu xa...... trong đầu Lương Thần, lập tức hiện ra hình ảnh Cảnh Hảo Hảo bị người sát hại, máu tươi đầm đìa nằm ở trong rừng núi hoang vắng, cả người anh giật mình một cái, đáy lòng âm thầm nhắc nhở mình không nên suy nghĩ miên man, liền nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ ngẩn người.
Qua không biết bao lâu, cửa phòng làm việc bị người gõ vang, Lương Thần cô đơn không nhúc nhích.
Tô Tiểu Tả thật cẩn thận đẩy cửa ra, bên trong cực kỳ yên tĩnh, áo cơm cha mẹ của cô đứng ở trước cửa sổ sát đất, cũng không nhúc nhích nữa.
Bóng lưng thoạt nhìn đặc biệt ôn hòa, nhưng không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô lại có thể thấy được một chút cô đơn từ trên người đại BOSS.
Tô Tiểu Tả nhẹ nhàng hắng giọng một cái, thật cẩn thận mở miệng: “Lương tổng.”
Nếu không phải thân ảnh Lương Thần hơi động một chút, Tô Tiểu Tả sẽ cho là anh hoàn toàn không có nghe được lời nói của mình.
“Tôi muốn nhắc nhở ngài, mười hai giờ rưỡi có một bữa tiệc.”
“Ừ.” Lương Thần lên tiếng, nhìn thoáng qua thời gian, đã sắp mười hai giờ, anh trầm tư trong chốc lát, trực tiếp xoay người đi vào phòng ngủ phía sau văn phòng, thay đổi một bộ đồ mới, rửa mặt chải đầu, sửa sang lại, ngọc thụ lâm phong, phong độ nhẹ nhàng như trường ngày đi tham gia bữa tiệc.
Trên bữa tiệc, chạm ly liên tục, không khí hòa hợp.
Trà Long Tĩnh thượng hạng, rót ra từ trong tay phục vụ mặc sườn xám bó sát thân người, phát ra mùi hương lượn lờ.
Trong toàn bộ phòng, hương thơm rượu trà đồ ăn hương lượn quanh.
Lương Thần ở trong giới thương nghiệp lâu như vậy, sớm đã quen loại xã giao và khách sáo này, nhưng hôm nay, anh lại cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, người chung quanh, thì thầm rốt cuộc nói thì thầm cái gì đó với mình, lại nói với nhau cái gì, anh lại không nghe lọt một câu.
Thật vất vả chống đỡ đến khi bữa ăn chấm dứt, lúc trước anh ứng đối thành thạo, lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, kéo thân thể hơi mệt mỏi, lên xe của mình.
Uống rượu vào, tuy không bao nhiêu, nhưng lại càng quay cuồng không ngừng ở trong bụng, anh cố nén dục vọng nôn mửa, dựa vào lưng xe, nhắm hai mắt lại.
Ba giờ chiều, Tô Tiểu Tả gọi điện thoại tới, nói cho anh biết ba giờ rưỡi có một cuộc họp.
Anh ngay cả đáp cũng không đáp một chút, liền cắt đứt điện thoại.
Tầm mắt nhìn chằm chằm xe ngoài của sổ của anh dần dần có chút hoảng hốt, đột nhiên nhìn thấy một cô gái tóc dài màu đen, mặc váy vàng đi ngang qua, anh theo bản năng liền đẩy cửa xe ra, đuổi theo, kéo lấy cổ tay người nọ, nhìn lại, mới phát hiện không phải Cảnh Hảo Hảo.
Anh sững sờ buông lỏng tay ra, đứng ở trên đường cái người đến người đi, lập tức lại thiếu hưng trí đi.
/861
|