Chương 451: Dịu đi [4]
Editor: May
Lương Thần hơi thẳng thân mình, vào lúc Cảnh Hảo Hảo đến gần, lên tiếng, hô một câu: “Hảo Hảo.”
Lời Cảnh Hảo Hảo đang nói trong miệng bỗng dưng dừng lại, cô sợ run một chút, xoay qua, nhìn thấy Lương Thần thản nhiên dựa lan can màu trắng ngoài cửa cung điện, hai tay nhàn nhã cắm ở trong, ánh mắt nhìn chằm chằm cô thật sâu.
Từ lúc trên hôn lễ của Kiều Ôn Noãn, Tiên nhi liền biết Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần đi cùng nhau, hiện tại cô nhìn thấy Lương Thần lần nữa, lại có thể đến tổ phim tìm, nhịn không được nở nụ cười ha ha một chút, tiến đến bên tai Cảnh Hảo Hảo: “Chị Hảo Hảo, chị và Lương tổng nói chuyện đi, em đi về trước.”
Cảnh Hảo Hảo gật gật đầu, chờ sau khi Tiên nhi rời đi, mới nhìn Lương Thần, sắc mặt có chút lãnh đạm hỏi:“Sao anh lại tới đây?”
Anh đứng ở cửa hồi lâu, thấy khi cô ở bên trong diễn cười sáng lạn, lúc tan cuộc khi cười thân thiện với diễn viên và nhân viên làm việc, còn có lúc cô và Tiên nhi đi ra không biết hàn huyên cái gì cười rất vui, nhưng hiện tại, vừa đụng tới anh, chính là dung nhan lãnh đạm không có chút thâm tình nào, đáy lòng Lương Thần hơi có chút mất mát, nhưng vẫn khiến cho chính mình bình thản mở miệng, nói: “Thím Lâm nhờ anh mang tới vài thứ cho em, ở trên xe bên ngoài.”
Cảnh Hảo Hảo không nói gì, xoay người, đi đến bậc thang xuống dưới.
Lương Thần nhìn chằm chằm thân ảnh của cô trong chốc lát, thân thể cũng đứng lên theo, đi theo sau thân thể của cô, bước từng bước một đi xuống bậc thang.
Bậc thang tổng cộng có 99 cái, hai người ai cũng không trao đổi với ai, chỉ không tiếng động đi xuống dưới, sau đó dọc theo hành lang uốn lượn, đi ra “Tần vương cung”.
Lúc đi ra, sắc trời đã hơi có chút tối, Lương Thần cầm chìa khóa xe, mở cửa xe: “Em đang ở nơi nào, anh lái xe đưa em qua.”
Cảnh Hảo Hảo không có hé răng, liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, khom người ngồi vào trong xe, Lương Thần hơi cúi người, kéo dây an toàn, cài tốt cho cô, mới đóng cửa xe lại.
Ảnh Thị Thành rất lớn, mỗi địa điểm cách nhau một khoảng cách rất dài, khách sạn của tổ phim ở bên ngoài Ảnh Thị Thành, Lương Thần tìm hướng dẫn, quẹo vài khúc quanh, mới tới dưới lầu khách sạn Cảnh Hảo Hảo.
Lương Thần tắt lửa, nhìn phía trước trong chốc lát, xoay người, xách cà mèn mình bảo thím Lâm chuẩn bị tốt trước ra: “Đây là thím Lâm chuẩn bị cho em, sợ em ăn không tốt, bảo anh thuận đường cùng nhau mang tới đây.”
Cảnh Hảo Hảo nhìn hộp giữ ấm hai lần, không nói gì, vươn tay nhận lấy.
Lương Thần lại lấy nước hoa và nước đuổi côn trùng mình đã bảo Tô Tiểu Tả mua trước đó: “Nơi này ở vùng rừng núi hoang vắng, khẳng định có rất nhiều thứ không mua được, mùa hè núi có vẻ nhiều muỗi, em mang thứ này theo bên người.”
Cảnh Hảo Hảo giật giật môi, vẫn không có hé răng như trước, chính là tạm dừng trong chốc lát, đều nhận lấy nước hoa và nước đuổi côn trùng.
Ngoại trừ buổi sáng ngày đó, Cảnh Hảo Hảo bởi vì muốn quay phim nói chuyện một lần với anh, đến bây giờ vẫn không thế nào để ý đến anh.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lương Thần cũng không biết phải nói cái gì, hai người cứ như vậy ở trong xe im lặng ngây ngốc.
Bóng đêm ngoài cửa xe hoàn toàn tối đen, Lương Thần lơ đãng nghiêng đầu, nhìn bộ dáng phục tùng trầm mặc của Cảnh Hảo Hảo, yết hầu hơi chuyển động hai cái: “Quay phim cả một ngày, khẳng định mệt mỏi đi, đi lên ăn cơm tối, nghỉ ngơi thật tốt.”
Cảnh Hảo Hảo “ừ” một tiếng, đẩy cửa xe ra, cầm lấy đồ Lương Thần mang đến cho cô, lúc đang chuẩn bị đóng cửa, Lương Thần liền nói: “Nếu có cần cái gì, gọi điện thoại cho anh.”
/861
|