Chương 456: Dịu đi [9]
Editor: May
Trợ lý bên người Cảnh Hảo Hảo chỉ có một mình Tiên nhi, có chút bận không qua nổi, những diễn viên khác thu thập thỏa đáng, lúc bắt đầu quay chụp lần nữa, Cảnh Hảo Hảo có thể ngay cả nước miếng cũng không kịp nuốt, liền vội vàng tiếp tục chạy vào hiện trường quay chụp.
Lương Thần đứng ở dưới bóng cây nhìn trong chốc lát, xoay người rời đi, liền trở về, trong tay ôm một túi plastic lớn, anh đứng ở ngoài chỗ quay phim chờ quay chụp chấm dứt, liền cất bước đi tới khu nghỉ ngơi của nhân viên công tác.
Tiên nhi đang lau mồ hôi cho Cảnh Hảo Hảo, bổ sung trang điểm.
Lương Thần đi lên trước, cầm lấy cây quạt từ một bên lên, lấy một chai nước đá từ trong gói to của mình ra, mở nắp, đổ lên cây quạt, rồi quạt về phía Cảnh Hảo Hảo.
Cây quạt dính nước đá, gió quạt ra là lạnh lẽo, trong nháy mắt liền giảm đi hơn phân nửa khí nóng trên người Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo kinh ngạc nghiêng đầu, nhìn thấy Lương Thần, vẻ mặt cô hơi ngẩn ra.
Hành động cây quạt trên tay Lương Thần không có dừng lại, tay kia thì cầm một chai nước khoáng, đưa cho Cảnh Hảo Hảo: “Thiếu nước dễ dàng tạo thành bị cảm nắng.”
Cảnh Hảo Hảo sửng sốt trong chốc lát, vươn tay, tiếp nhận nước khoáng, uống một mạch.
Nước lạnh lẽo, gió lạnh lẽo, nhanh chóng áp chế khí nóng trong cơ thể cô xuống.
Đợi cho Tiên nhi bổ sung trang điểm xong, Cảnh Hảo Hảo tiếp tục đi quay chụp.
Đợi lúc Cảnh Hảo Hảo nghỉ ngơi, Lương Thần vẫn giúp đỡ Tiên nhi làm một ít chuyện trợ lý mới có thể đi làm.
Qua lại lặp lại ép khoảng hơn mười lần, lúc này đạo diễn mới tuyên bố, quay chụp hôm nay dừng ở đây.
Cảnh Hảo Hảo và Tiên nhi đi phòng thay quần áo phía sau đại điện tháo trang sức, thay quần áo, lúc đi ra, Lương Thần đưa lưng về phía cửa đại điện, hai tay chống lan can trắng đứng, áo sơ mi màu trắng của anh, bị gió thổi phình, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy dấu vết mồ hôi thấp ướt, Cảnh Hảo Hảo nhịn không được liền nghĩ đến buổi chiều trong quá trình mình nghỉ ngơi, vẫn luôn là một mình anh chạy trước chạy sau quạt gió, đút nước cho mình.
Bởi vì chung quanh tổ phim không có tủ lạnh, nước để ở bên ngoài lâu, thực dễ dàng nóng lên, anh thừa dịp khe hở cô quay phim, chạy đến trạm nghỉ ngơi “Tần vương cung” mua nước, có lẽ sợ thời gian không kịp, anh liền chạy đi, lại chạy trở về.
Anh là một quý công tử sống an nhàn sung sướng từ nhỏ, nóng đền đầu đầy mồ hôi, nhưng không có một nửa câu oán hận.
Cảnh Hảo Hảo ở cửa đại điện, nhìn bóng dáng Lương Thần, nói không nên lời tâm tình của mình rốt cuộc là như thế nào, chỉ cảm thấy có chút quỷ dị, quỷ dị đến cô không dám muốn đi vào chỗ sâu.
Có thể Lương Thần chờ thời gian có chút lâu, không có phát hiện Cảnh Hảo Hảo đi ra, liền xoay người, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo đứng ở cửa đại điện, anh đạp bước chân liền đi tới, hoãn giọng hỏi: "Lát nữa còn có việc sao?”
Cảnh Hảo Hảo thu hồi ngây người vừa rồi của mình, lắc lắc đầu, nói: “Không có việc gì.”
Mặt trời còn chưa có xuống núi, ánh chiều tà mang theo hồng nhợt nhạt, chiếu vào trên mặt trắng noãn của Cảnh Hảo Hảo, bao phủ một tầng ánh sáng trong suốt.
Khuôn mặt của cô rất an tĩnh, không có chán ghét, cũng không lãnh đạm, tuy rằng không có tươi cười, nhưng lại làm cho đáy lòng Lương Thần hơi cảm thấy vui sướng một chút.
Anh kinh ngạc nhìn bộ dáng này của cô hồi lâu, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Nếu không có việc gì, cùng nhau ăn cơm tối với tôi đi.”
Âm trong lời nói của Lương Thần vừa rơi xuống, di động của anh liền vang lên.
Anh lấy di động từ trong túi ra, nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo, nói: “Chờ anh một lát.”
Sau đó cũng không có kiêng dè Cảnh Hảo Hảo ở đây, tiếp điện thoại ở trước mặt cô.
/861
|