Chương 468: Ung thư dạ dày [3]
Editor: May
Nhưng mà, mưa to như là cố ý đối nghịch với Lương Thần, càng rơi xuống càng lớn, suốt qua một tiếng, còn không có chút dấu hiệu muốn dừng lại.
Cảnh Hảo Hảo ở trong phòng khách sạn, cầm kịch bản xem giống như thường ngày, cô xuyên qua cửa sổ, nghe tiếng gió tiếng mưa rơi tiếng sấm bên ngoài, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn một cái, phát hiện thời tiết không có chút ý tứ chuyển biến tốt, đáy lòng nhịn không được liền nghĩ đến Lương Thần bị mình để lại dưới lầu.
Tâm thần Cảnh Hảo Hảo trở nên có chút bất an, thế cho nên nhìn kịch bản suốt một giờ cũng không nhớ kỹ một câu.
Cảnh Hảo Hảo ném kịch bản, đi đến trước cửa sổ, nhìn thoáng qua thời tiết bên ngoài vẫn ác liệt như trước, vươn tay muốn kéo cửa sổ ra, nhìn xem xe Lương Thần có còn ở phía dưới không, kết quả chỉ mở ra một cái, gió thật lớn mang theo mưa ngang tàng tiến vào, liền hất lên trên mặt Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo vội vàng đóng cửa sổ lại, nâng tay lê, lau bọt nước trên đầu, cầm lấy khăn mặt, lau lau mặt.
Cảnh Hảo Hảo đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn trong chốc lát, xoay người thay đổi một thân quần áo khô ráo, tiếp tục cầm lấy kịch bản học thuộc, nhưng mà lần này nhìn còn chưa đến hai lần, cô liền dứt khoát trực tiếp cầm lấy áo khoác để ở trên giường, mặc ở trên người, cầm lấy ô che, liền cầm kịch bản trực tiếp ra khỏi phòng.
Cảnh Hảo Hảo đi thang máy tới tầng một, cô xuyên thấu qua một tầng thủy tinh nhìn thấy xe Lương Thần, im lặng tắt lửa đứng ở bên cạnh ngã tư đường, cô chạy tới cửa, mở ô che ra, chạy ra ngoài.
Vũng nước trên đất rất sâu, trời mưa thật sự lớn, cho dù Cảnh Hảo Hảo mở ô che, một đoạn khoảng cách ngắn như vậy, vẫn là xối một nửa thân thể cô.
Cô vội vàng mở cửa xe ra, cúi thân mình chui vào, sau đó trực tiếp ném cây dù ướt át ra ngoài của sổ xe, gió thổi qua, chỉ trong nháy mắt, ô che liền cuốn đến phía sau.
Lương Thần đang chán đến chết dựa vào lưng xe nghe radio, đột nhiên nhận thấy được cửa xe mình bị mở ra, anh liền xoay qua, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo ngồi ở bên người, nâng tay lên, đang vắt làn váy.
“Sao em lại xuống dưới?” Lương Thần vừa hỏi, vừa nhanh chóng lấy khăn mặt từ chỗ ngồi phía sau xe ném cho Cảnh Hảo Hảo, sau đó thuận tay điều chỉnh gió lạnh bên trong thành gió mát.
Cảnh Hảo Hảo chỉ chỉ bìa kịch bản có chút ướt, lau nước mưa trên người, nói: “Tiên nhi ngủ, tôi sợ ảnh hưởng đến cô ấy, liền đi xuống học kịch bản.”
Lương Thần vươn tay, mở đèn trong xe lên, tắt tiếng radio của xe đi.
Trừ bỏ tiếng mưa rơi, liền không có âm thanh nào khác.
Cảnh Hảo Hảo xốc kịch bản lên, nhìn cẩn thận từng chữ, vốn lời kịch ở trong phòng nhìn nửa ngày cũng không có nhớ kỹ, không biết chuyện gì xảy ra, lại có thể chưa đến nửa tiếng, Cảnh Hảo Hảo liền học thuộc toàn bộ một chữ không rơi.
Cô xoa xoa mi tâm có chút mệt mỏi, nhìn thấy mưa to ngoài cửa sổ không có chút dấu hiệu dừng lại, liền cúi đầu, giả bộ bộ dáng nhìn tới nhìn lui, tiếp tục nhìn kịch bản.
Đợi khi Cảnh Hảo Hảo học xong lời kịch ba ngày sau đó, đã là mười hai giờ đêm khuya, mưa to tầm tả vẫn tiếp tục như trước, Cảnh Hảo Hảo lại bởi vì chuyển động đầu học thuộc trong thời gian dài, trở nên có chút mệt mỏi, cả người dựa vào lưng xe, nhìn như đang xem kịch bản, nhưng mí mắt lại không chịu khống chế nhắm lại.
Lương Thần một mực yên lặng không lên tiếng ngồi ở bên cạnh, nhìn như vô tình, thật ra lại đang nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu quan sát Cảnh Hảo Hảo.
Anh nhìn thấy bộ dáng Cảnh Hảo Hảo mệt đến không mở mắt ra được, muốn lên tiếng nhắc nhở cô trở về ngủ.
/861
|