Chương 472: Đổi thuốc [1]
Editor: May
Cảnh Hảo Hảo vẫn là Cảnh Hảo Hảo trước kia, khi động tâm, vẫn ngốc hồ hồ không hề giữ lại đối tốt với một người.
Nhưng Thẩm Lương Niên đã không còn là Thẩm Lương Niên lúc đó.
Người phụ nữ kia, vĩnh viễn đều là như vậy, không nhất định sẽ ở gần bạn lúc bạn giàu có, nhưng tuyệt đối sẽ ở lại với bạn lúc bạn khó khăn nhất.
Xe phía trước, đột nhiên lay động lên, Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn cùng một chỗ hai năm, anh hiểu được, rốt cuộc bên trong xe kia đang làm những gì.
Tâm anh, như là bị một bàn tay chợt nắm lại, đau đến anh hít ngược một hơi khí lạnh.
Bỗng nhiên quay đầu, Cảnh Hảo Hảo vẫn là người không thể bỏ xuống được nhất ở trong sinh mạng của anh, mà trong thế giới Cảnh Hảo Hảo, đã sớm thay đổi nhân gian.
Rốt cuộc là lúc nào, anh bắt đầu yên tâm thoải mái hưởng thụ Cảnh Hảo Hảo đối tốt không hề giữ lại với mình, xem chuyện đối tốt đó thành một loại đương nhiên, sau đó vì tìm kiếm kích thích, mà phản bội cô.
Nếu anh không có trật đường ray, anh có thể sẽ không mắc ung thư hay không, nếu anh không có ở bên ngoài, anh bị ung thư, hiện tại Cảnh Hảo Hảo sẽ là như thế nào?
Khẳng định là khóc, thương tâm, còn khổ sở hơn cả anh.
Trong đầu Thẩm Lương Niên, trong nháy mắt liền hiện lên biểu tình hoa lễ đẫm mưa của Cảnh Hảo Hảo, đáy lòng anh, đột nhiên cảm thấy dễ chịu một chút.
Thay vì để cho cô nhìn mình chết đi, không bằng để cho cô không biết gì cả, tiếp tục hạnh phúc vui vẻ.
......
Thời tiết ác liệt tối hôm qua, vẫn liên tục từ nửa đêm tới sáng, mưa mới dần dần nhỏ đi.
Ngày hôm sau là thời tiết tốt rất khó gặp được trong mùa hè, ánh nắng tươi sáng, nhiệt độ không cao, bầu trời xanh trong như được nước rửa qua.
Khi Cảnh Hảo Hảo sâu kín tỉnh lại từ bên trong, Lương Thần đã không còn ở trong xe, ý thức cả người cô hơi có chút hoảng hốt, bên trong xe còn lưu lại hương vị ái muội kiều diễm cô và Lương Thần mây mưa thất thường vào tối hôm qua.
Cảnh Hảo Hảo trừng mắt nhìn, thần trí nháy mắt thanh tỉnh, lúc này mới từ từ nghĩ đến, dưới cơn mưa to vào đêm hôm qua, Lương Thần không có chạy về thành phố Giang Sơn, mà cô lại dùng danh nghĩa xem kịch bản, ở lại cả đêm trên xe của anh.
Sau đó...... Sau lại...... Cô và Lương Thần......
Sau đó trong đầu Cảnh Hảo Hảo liền hiện ra tối hôm qua, hai người cô và Lương Thần ở không gian hẹp bên trong xe, chặt chẽ dán hợp làm những chuyện khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Sắc mặt của cô đầu tiên là hơi bất giác đỏ lên, sau đó đáy lòng lộp bộp một chút.
Tối hôm qua cô chẳng những không có kháng cự anh, ngược lại còn đặc biệt hưng phấn, thậm chí...... thậm chí còn ở bên trong triền miên như vậy, hưởng thụ được sung sướng.
Đó là chưa từng có qua.
Trước kia cô, chính là có phản ứng với chuyện giường chiếu giữa bọn họ.
Mà tối qua cô, là có đáp lại với chuyện giường chiếu của bọn họ.
Phản ứng và đáp lại, tuy rằng chỉ kém một nét, nhưng hàm nghĩa trong đó, liền có cách biệt một trời.
Hô hấp của Cảnh Hảo Hảo, dần dần có chút không xong, anh đã làm bao nhiêu chuyện quá phận với cô, đáy lòng cô nhớ kỹ rõ ràng, sao cô có thể, có thể không khống chế được khi ở dưới thân người đàn ông dùng hết thảy thủ đoạn, cướp đi trong sạch và tự do của cô kia chứ?
Sắc mặt Cảnh Hảo Hảo, trở nên có chút trắng bệch, sau đó cô chợt nghe thấy tiếng cửa xe mở khóa, nghiêng đầu, nhìn thấy Lương Thần khom người ngồi tới đây, trong tay mang theo hai gói to, nhìn cô, nói: “Tỉnh?”
Cảnh Hảo Hảo không nói gì.
Lương Thần cầm gói to trong tay đưa tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo: “Đây là bữa sáng, nhân lúc còn nóng ăn đi.”
/861
|