Chương 534: Không phải cô không cưới [11]
Editor: May
Sắc mặt vốn tái nhợt của cô, lúc này một chút huyết sắc cũng không có, ngay cả cánh môi, thoạt nhìn đều là tái nhợt, tay nắm di động của cô, run rẩy lại dùng lực.
Qua chưa đến một phút đồng hồ, cô nghe được bên trong lại truyền đến lời nói của Lương Thần, giọng của anh rất nhỏ, giống như hai ngày trước, cô vùi ở ghế mây trong phòng ngủ ngủ thiếp đi, không có mền, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, đặt ở trên giường, nhìn thấy cô mở mắt, liền nhẹ giọng dỗ cô tiếp tục ngủ, ngữ khí giống như đúc: “Hảo Hảo, anh nghe không hiểu đối thoại của em và Lương Viễn, rốt cuộc là ý tứ gì, em giải thích cho anh nghe.”
Cảnh Hảo Hảo há miệng, lại không thể nào nói được một câu nên lời, cô cũng không biết rốt cuộc mình là làm sao, chỉ cảm thấy đáy lòng như là bị thứ gì hung hăng nắm lấy, cường ngạnh sinh đau.
“Hảo Hảo, sao em không nói lời nào, em nhanh mở miệng đi."
“Hảo Hảo, là bọn họ bức em rời khỏi anh, em không phải muốn rời khỏi anh, đúng không?”
“Hảo Hảo?”
“Hảo Hảo, sao em không nói lời nào, em câm rồi sao, em nói đi, nói là Lương Viễn tên khốn đó bức em đi!”
Giọng nói Lương Thần, đột nhiên trở nên thô bạo ở từ cuối cùng.
Cảnh Hảo Hảo cách di động, rõ ràng nghe thấy đầu kia điện thoại, một đoàn hỗn loạn, như là ai đó động thủ với người khác, âm thanh hỗn loạn đan xen, còn kèm theo tiếng kêu rên, cùng tiếng mắng.
“Lương Viễn, tôi hỏi rõ ràng, anh dùng thứ gì ép cô ấy không dám nói gì với tôi!”
“Lương Viễn, anh buông, tôi muốn đi tìm cô ấy!”
“Hảo Hảo, không cho em đăng ký, không được, em có nghe hay không!”
“Cảnh Hảo Hảo, nếu hôm nay em dám đi, cả đời chúng ta đều xong rồi!”
“Cảnh Hảo Hảo, anh xin em, đừng đi, chờ anh......”
Cảnh Hảo Hảo nghe được đáy lòng liền nhẹ nhàng run rẩy theo, hốc mắt lập tức nổi lên đỏ hồng, cô vừa định mở miệng, gọi tên anh, đột nhiên di động liền bị đối phương chặt đứt, bên trong truyền đến là âm bận “tút tút tút”.
Tài xế Lương Viễn vươn tay, cầm lấy di động của mình, mở miệng nói: “Cảnh tiểu thư, đã đến thời gian đăng ký, mời bên này.”
Cảnh Hảo Hảo mờ mịt quay đầu, còn chưa có cất bước, sương mù trong mắt liền che tất cả tầm mắt, hết thảy hình ảnh trước mặt đều trở nên mơ hồ.
Trong đầu cô, vờn quanh đều là, Lương Thần dùng hết toàn lực nói câu kia: “Cảnh Hảo Hảo, nếu hôm nay em dám đi, cả đời chúng ta đều xong rồi! Cảnh Hảo Hảo, anh xin em, đừng đi, chờ anh......”
Lông mi thật dài của Cảnh Hảo Hảo, nhẹ nhàng run rẩy, từng giọt nước mắt, liền tuôn rơi xuống, cô run run môi, qua nửa ngày, mới khó khăn di chuyển bước chân, đi đến cửa đăng ký.
......
“Lương Thần, chú điên đủ chưa!”
Lương Viễn ném một cái thật mạnh qua vài, hung hăng ném cả người Lương Thần lên trên sàn nhà.
Miệng vết thương bị thước dạy học đánh ở sau lưng người đàn ông, nhất thời lại đau tê tâm liệt phế lên, anh đau đớn nằm trên mặt đất, động cũng không thể động.
Lương Viễn thở hổn hển thật mạnh, nhìn chằm chằm Lương Thần nằm trên đất, nâng tay lên, chỉ vào anh, nói: “Không đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, có phải không? Đi, hiện tại anh cho chú xem một thứ.”
Lương Viễn thở hổn hển hai hơi, mới chậm rãi đứng lên, đi đến một bên, nhặt một văn kiện lên, lấy từ bên trong ra một tờ báo cáo giải phẫu, hung hăng ném lên trên người Lương Thần.
Hai mắt Lương Thần đỏ bừng cầm lấy phần báo cáo kia, nhìn thấy phía trên, rõ ràng viết cha chữ “Cảnh Hảo Hảo”.
/861
|