Chương 539: Hảo Hảo [3]
Editor: May
Lương Thần đi ra từ trong phong ngủ, vừa vặ chạm mặt với thím Lâm lên lầu.
Thím Lâm đã sớm nhận được điện thoại nhà cũ bên kia gọi tới, biết cụ thể đã xảy ra cái gì, cũng biết Lương Thần muốn đi nước Pháp.
Thím Lâm nhìn Lương Thần đã thu thập bộ dáng chỉnh tề, mặt tuấn dật gầy hơn trước kia rất nhiều, đáy lòng khổ sở một trận, nói: “Thần thiếu gia, có muốn ăn chút gì hay không?”
Lương Thần vẫn không nói gì như cũ, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu, trên mặt không có chút biểu tình, liền dẫn đầu đi xuống lầu.
Thím Lâm đi lên phía trước, đã chuẩn bị tốt thức ăn cho anh, đều là anh thích ăn , anh ngồi ở trước bàn, nhìn bàn ăn thật dài, mơ hồ liền nghĩ đến cảnh tượng Cảnh Hảo Hảo từng ngồi ở bên người của mình, nhíu nhíu mày, cầm đũa lên, yên lặng không tiếng động ăn xong.
Lương Thần đã có vài ngày không có ăn thứ gì thật tốt, trong bụng cảm giác được đói, lại không có khẩu vị gì, miễn cưỡng ăn một ít, để đũa xuống.
Rất buồn ngủ, rất mệt mỏi, cũng không muốn trở về phòng ngủ đã không có Cảnh Hảo Hảo kia, đơn giản bước ra khỏi nhà, mùa hè trên núi, không khí hơi lạnh tươi mát, Lương Thần nhìn hồ bơi gợn sóng lăn tăn trong chốc lát, liền xoay người, đi ra sân sau.
Đèn đường kiểu Âu hai bên đường đá, chiếu ra ánh đèn mờ nhạt, anh mở bước chân không nhanh không chậm đi về phía trước, sau đó liền đứng ở trước sân khấu dựng để kết hôn kia một chút.
Những người đó cố ý gieo hoa tươi xuống chung quanh, ở dưới sự chăm sóc của người làm vườn, nở ra đúng lúc, đêm khuya còn có con bướm bay tới bay lui ở phía trên.
Đèn nê ông đủ màu sắc trên sân khấu còn chưa có tắt, không ngừng mà lóe lên màu sắc lẫn lộn, màn hình lớn phái sau, lại là tối đen.
Lương Thần mở bước chân đi lên sân khấu, bật chốt mở, phía trên lập tức hiện ra ảnh kết hôn của anh và Cảnh Hảo Hảo, còn có âm nhạc truyền ra từ bên trong, chắc là người dựng sân khấu lúc trước, khi làm việc nghe nhạc tiêu khiển.
Lương Thần rất ít nghe những ca khúc được yêu thích đó, chỉ cảm thấy làn điệu này thực du dương, không có liên quan, tùy ý anh buông thả.
“Yêu một người, cần duyên phận, bạn tội gì làm cho chính mình càng lún càng sâu, đừng ngốc nghếch dùng khở dại của bạn, đi đụng vào linh hồn bất an, mỗi một ngày chỉ có thể chờ si ngốc.”
Trong sân sau rất yên tĩnh, trong tòa nhà trước mặt, chiếu ra ánh đèn ấm áp.
Anh đứng im lặng ở trên sân khấu, giống như nhìn thấy ghế bày trước mặt ngồi đầy bạn bè người thân của mình, cùng đợi chứng kiến hôn lễ của anh và Cảnh Hảo Hảo.
“Yêu một người, đừng quá nghiêm túc, mắt bạn bị thương, làm người ta đau lòng, không có ai phải có một người khác mới có thể trôi qua cả đời, sao bạn cứ khổ sở bức mình đối mặt với vết thương.”
Anh nghĩ, ngày 21 tháng 5 đó, ánh nắng thành phố Giang Sơn khẳng định rất tươi đẹp, Cảnh Hảo Hảo mặc áo cưới màu trắng, xinh đẹp như là một trong chín tiên nữ trên trời, mặt mang nụ cười yếu ớt đi từng bước một về phía anh.
“Tôi biết bạn rất khổ sở, tình cảm bỏ ra, không phải thiệt tình thì sẽ có kết quả, đừng hỏi làm như thế nào, tình yêu có thể dài lâu, đạo lý này có một ngày bạn sẽ biết.”
Nhưng hết thảy rõ ràng có thể trở thành sự thật, hiện tại, cũng là một mình anh, cô đơn đứng ở chỗ này, nhìn sân kết hôn bố trí tỉ mỉ trước mặt, ở trong đầu ngây ngốc hình ảnh vẽ bề ngoài tốt đẹp như vậy.
Tốt đẹp, làm cho anh đau lòng.
“Tôi biết bạn rất khó chịu, ngày hôm qua là người yêu, hôm nay nói chia tay liền chia tay, đừng hỏi đau đớn của anh, phải giải thoát như thế nào, người đa tình, nhất định bị thương tương đối lâu.”
/861
|