Chương 577: Tâm sự [7]
Editor: May
Tốc độ bước chân của ông ta rất chậm, thoạt nhìn thực nhàn nhã.
Nhưng loại nhàn nhã này dừng ở đáy mắt Cảnh Hảo Hảo, càng như là lăng trì.
Cuối cùng Linh Mộc tiên sinh đứng ở trước sô pha, nhìn xuống Cảnh Hảo Hảo trong chốc lát, sau đó chậm rãi cúi người, cầm xì gà trong tay trực tiếp ấn tắt ở trong gạt tàn thuốc, chậm rãi ngắt hai cái, động tác của ông ta thoạt nhìn như là pha quay chậm trong phim.
Lúc ngón tay Linh Mộc tiên sinh rời khỏi gạt tàn thuốc, thuận tay cầm lấy ly rượu bỏ thuốc kia, chậm rãi đi bước chân thong thả, đi tới bên cạnh Cảnh Hảo Hảo, chậm rãi cúi người xuống.
Cả người Cảnh Hảo Hảo theo bản năng lún vào trong sô pha, trấn định và ung dung cô vẫn duy trì, lúc này mơ hồ có chút vỡ tan, tốc độ nhịp tim của cô cực nhanh, giống như có thể nhảy ra từ trong ngực mình bất cứ lúc nào, toàn thân cô đều tràn ngập sợ hãi.
Nhìn gương mặt Linh Mộc tiên sinh cách chính mình càng ngày càng gần, Cảnh Hảo Hảo vốn dùng hết sức lực giãy dụa mới hơi có chút sợ hãi, liền bắt đầu liều mạng giãy hất ra.
Lực đạo tài xế không chế cô, càng ngày càng nặng.
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo dâng lên một cỗ tuyệt vọng, bởi vì sợ hãi, cánh môi của cô hơi có chút run rẩy.
Linh Mộc tiên sinh nhìn thần thái khẩn trương như vậy của cô, sắc thái hưng phấn nơi đáy mắt càng đậm, ông ta ngồi ở bên người Cảnh Hảo Hảo, lắc lắc rượu trong tay, sau đó nâng tay lên, chậm rãi sờ lên bả vai Cảnh Hảo Hảo.
Lực đạo của ông ta rất nhỏ, lại mang theo một cỗ sợ hãi làm người ta nói không nên lời, chậm rãi dọc theo bả vai Cảnh Hảo Hảo, dời từng chút đến xương quai xanh của cô.
Ca cơ trên vũ đài, giống như hoàn toàn không có thấy một màn như vậy, thần thái sinh động hát một lại một ca khúc.
Những người trên chiếu bạc, có thể vừa đánh xong một ván, người thắng dùng tiếng Nhật bô bô nói một ít lời nói, nghe rất hưng phấn.
Cảnh Hảo Hảo lại sợ hãi đến toàn thân phát run.
Ngón tay Linh Mộc tiên sinh, cuối cùng dừng ở trên cổ của cô, đầu ngón tay hơi lạnh của cô, dọc theo động mạch chủ cổ họng của cô, chậm rãi mấp máy, giống như tay anh, có thể sẽ biến thành lợi khí bất cứ lúc nào, trực tiếp cắt vỡ yết hầu của cô, làm cho cô nháy mắt bỏ mạng.
Cảnh Hảo Hảo ổn định hô hấp, ngay cả nước miếng cũng không dám nuốt một chút, chỉ có thể tùy ý Linh Mộc tiên sinh, chậm rãi dời tay lên, dừng ở trên cằm khéo léo xinh đẹp của cô, sau đó giang hai tay, bóp chặt cằm của cô, cường ngạnh tách miệng cô ra, đưa ly rượu về phía bên môi Cảnh Hảo Hảo.
Linh Mộc tiên sinh cố ý nâng ly rượu lên, bên trong có dòng rượu nhỏ chảy xuôi ra, Cảnh Hảo Hảo liều mạng lắc đầu, tránh cho rượu bỏ thuốc rơi vào trong miệng.
Rượu cam thuần, vẩy lên mặt của cô, một đầu tóc, tản mát ra mùi hương say lòng người.
Linh Mộc tiên sinh tựa hồ là đang cố ý tra tấn Cảnh Hảo Hảo, không chút bởi vì cô trốn tránh mà lộ ra một chút phẫn nộ, mãi cho đến cuối cùng, trong ly rượu còn lại chút ít rượu, ông ta mới dừng động tác lại, nâng tay lên, chậm rãi đẩy tóc dài dính đầy rượu trên gò má Cảnh Hảo Hảo ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn tinh sảo non mịn của cô, trước mặt của cô, nuốt rượu còn trong ly vào trong miệng mình, sau đó cúi người xuống, dán lên môi Cảnh Hảo Hảo.
Cằm Cảnh Hảo Hảo bị Linh Mộc tiên sinh bóp chặt, cô hoàn toàn không đóng miệng lai jđược, cô tinh tường nhìn thấy, môi Linh Mộc tiên sinh, sắp dán lên môi của mình.
Hiện tại cô, bị buộc vào tuyệt cảnh.
Sợ hãi giống như là bão táp khắp đầy trời, nháy mắt thổi quét cô.
Cô không muốn bị bỏ thuốc, không muốn bị người khi dễ, không muốn......
Rất rất không muốn.
Nhưng cô không có cách nào ngăn cản hết thảy phát sinh này.
/861
|