Chương 643: Mật ngọt ngào [6]
Editor: May
Sau đó, xoay người, đi vào trong sân vận động.
Lương Thần đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng Cảnh Hảo Hảo sửng sốt một chút, sau đó lại sửng sốt một chút, sau đó mới chậm rãi hiểu được ý tứ trong lời nói Cảnh Hảo Hảo, lập tức trên mặt liền nở rộ ra tươi cười loá mắt, liền giống như lăn một vòng, nhảy đến trong đống tuyết, nhặt túi giấy kia lên, sau đó liền khẩn cấp mở bước chân đuổi kịp bước chân Cảnh Hảo Hảo, trên mặt tràn đầy dạt dào ý cười: "Tặng cho anh?”
Cảnh Hảo Hảo hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, không có lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước.
Lương Thần không ngại Cảnh Hảo Hảo không nhìn mình chút nào, thật cẩn thận cẩn thận cẩn thận lau sạch sẽ túi giấy dính tuyết từng chút, sau đó mới chậm rãi từ từ xé băng dán ra, lấy hộp áo sơ mi từ bên trong ra.
Từ nhỏ đến lớn, anh sống an nhàn sung sướng, lễ vật từng nhận, quý trọng mấy hơn món này không biết mấy ngàn vạn lần, nhưng anh còn chưa từng dùng thái độ thành kính và vui sướng như vậy đi mở một phần lễ vật nào.
Cho dù anh biết, bên trong là một kiện áo sơ mi.
Nhưng tâm tình của anh, vẫn khắc chế không được mang theo chờ mong nồng đậm.
Nhưng mà, ngay tại lúc ngón tay Lương Thần run rẩy chuẩn bị mở hộp áo sơ mi lên, tay Cảnh Hảo Hảo đột nhiên duỗi tới, một phen cướp đi hộp áo sơ mi.
Nhanh đến Lương Thần hoàn toàn không có phòng bị gì.
Lương Thần nhìn trong lòng bàn tay trống trơn, ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo, lên tiếng: “Cảnh Hảo Hảo, em làm gì vậy?”
Cảnh Hảo Hảo không nói gì, chỉ nâng tay kéo túi giấy trong tay Lương Thần trong qua, nhét hộp áo sơ mi vào, sau đó tự mình cầm trong tay, đi về phía trước.
“Cảnh Hảo Hảo, đây là lễ vật của anh.” Lương Thần đuổi kịp bước chân Cảnh Hảo Hảo, có chút bất mãn mở miệng.
“Đây là em mua .” Cảnh Hảo Hảo mở mí mắt lên, nhìn thoáng qua Lương Thần, chậm rãi đáp lại một câu.
“Nhưng đây là em muốn tặng cho anh.”
“Nhưng em còn chưa nói tặng cho anh, không phải sao?”
Lương Thần nháy mắt bị Cảnh Hảo Hảo chặn á khẩu không trả lời được.
Cảnh Hảo Hảo nhìn Lương Thần nói không nên lời, cố ý giơ túi giấy lên khoe khoang trước mặt anh, sau đó nhướng mày lên, có chút đắc ý nói: "Trước khi em chưa tặng cho anh, nó thuộc về em, không có sự cho phép của em, anh không thể tự mình lộn xộn.”
Lương Thần nhìn Cảnh Hảo Hảo đắc ý dào dạt trước mặt, lên tiếng kháng nghị: “Nhưng vừa rồi em ném, là anh nhặt trở về.”
“Vậy cũng là em mua .”
Lương Thần bị nghẹn nói không được, qua một lát, anh lại lên tiếng hỏi: “Vậy khi nào thì em tặng cho anh?”
“Chờ tâm tình em tốt đã.”
“Vậy khi nào thì tâm tình em tốt?”
“Lương Thần, anh có phiền hay không, mười vạn câu hỏi vì sao à, cứ hỏi lại hỏi, hỏi không ngừng!” Cảnh Hảo Hảo dừng lại bước chân, có chút căm tức hé khuôn mặt nhỏ nhắn ra nhìn chằm chằm Lương Thần, không lưu tình chút nào lên tiếng chỉ trích.
Lương Thần nhanh chóng ngậm miệng.
Hai người im lặng đi trong chốc lát, Lương Thần thấp giọng nói: “Cảnh Hảo Hảo, em đừng khinh người quá đáng.”
Giọng nói Lương Thần tuy nhỏ, nhưng Cảnh Hảo Hảo lại nghe rõ ràng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức kéo xuống dưới, hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Lương Thần hỏi: “Anh nói cái gì?”
Lương Thần lập tức đổi giọng, vẻ mặt còn thật sự nhìn Cảnh Hảo Hảo nói: “Anh nói em rất đẹp.”
Trên mặt Cảnh Hảo Hảo nhất thời nở rộ ra tươi cười như hoa, nhìn Lương Thần, dõng dạc gật gật đầu, nói: “Tuy rằng anh nói là lời nói thật, nhưng em vẫn phải cám ơn anh.”
/861
|