Chương 690: Tiếc nuối [3]
Editor: May
Lúc Thẩm Lương Niên tỉnh lại lần nữa, phát hiện ánh nắng ngoài cửa sổ đã có chút mỏng manh, anh vẫn luôn cảm thấy chính mình như là đã mơ một giấc mộng thật dài, sửng sốt hồi lâu, mới nâng tay lên, muốn xoa cái trán một chút, lúc này mới phát hiện, chính mình lại có thể đang truyền dịch.
“Tỉnh?” Một giọng nữ dịu dàng, vang lên bên người anh.
Thẩm Lương Niên giật giật tròng mắt, nhìn thấy một nữ y tá đặc biệt trẻ tuổi xinh đẹp, mở to một đôi mắt nhìn anh.
Thẩm Lương Niên nhẹ nhàng gật gật đầu, còn chưa có mở miệng nói chuyện, vậy nữ y tá liền dứt khoát nói tình huống của anh một lần:“Hôm nay chúng tôi nhận được có người gọi 110, đi qua cứu chữa cho anh, hiện tại ung thư dạ dày của anh đã nghiêm trọng, nếu tiếp nhận trị liệu, còn có thể duy trì một đoạn thời gian sinh mệnh, nếu không tiếp nhận, tình huống có thể sẽ thực không xong.”
Những lời này, mỗi lần Thẩm Lương Niên đến bệnh viện lấy thuốc, bác sĩ già kia sẽ luôn thông báo lặp lại như vậy, chính anh đã sắp thuộc lòng rồi.
Cho nên, Thẩm Lương Niên chán đến chết nhắm hai mắt lại.
Nữ y tá vừa định tiếp tục nói chuyện, di động trong túi cô đột nhiên vang lên, nữ y tá nhìn thoáng qua biểu hiện điện báo, tiếp nghe: “Cảnh tiểu thư sao? Cô đến rồi? Thẩm tiên sinh đang nằm ở tầng ba. Được, gặp sau.”
Mắt nhắm lại của Thẩm Lương Niên, chợt mở ra: “Cảnh tiểu thư?”
“Chính là Cảnh Hảo Hảo, lúc anh té xỉu, chúng tôi sợ đột ngột cần người ký tên làm phẫu thuật, nhìn thấy số điện thoại của cô ấy lưu ở vị trí thứ nhất trong di động của anh, chúng ta nghĩ không phải bạn gái của anh cũng là người thân của anh, cho nên gọi điện thoại cho cô ấy, thông báo cô ấy.”
“Các người thông báo cho Cảnh Hảo Hảo?”
“Đúng vậy, Thẩm tiên sinh, Cảnh tiểu thư đã đến cửa bệnh viện, hiện tại cô ấy đang tới đây.” Nữ y tá nói xong, còn cười tủm tỉm hỏi một câu: “Thẩm tiên sinh, Cảnh tiểu thư là bạn gái anh sao?”
Thân thể vốn suy yếu của Thẩm Lương Niên, đột nhiên không biết khí lực đến từ nơi nào, chợt ngồi dậy từ trên giường.
“Thẩm tiên sinh, anh muốn làm cái gì?” Nữ y tá quá sợ hãi tiến lên, muốn ngăn cản hành động của Thẩm Lương Niên.
Thẩm Lương Niên lại dùng ánh mắt âm trầm, trừng mắt nhìn nữ y tá, nghiến răng nghiến lợi chất vấn: “Ai cho các người gọi điện thoại cho cô ấy?”
Thẩm Lương Niên nói xong, liền trực tiếp nâng tay lên, rút đầu kim trên cổ tay mình, sau đó trực tiếp nhấc quần áo ở bên mình lên, đi vào toilet, nhanh chóng thay đổi.
“Thẩm tiên sinh, tình huống bây giờ của anh rất không tốt, không thể như vậy ......”
Nữ y tá còn chưa nói xong, Thẩm Lương Niên liền xoay qua, hung hăng trừng mắt liếc nhìn nữ y tá một cái, nữ y tá sợ tới mức im lặng, lúc này Thẩm Lương Niên mới đi đến trước gương, nhìn thấy chính mình bên trong, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt một chút, tựa hồ cũng không có cái gì không ổn, lúc này mới cầm lấy áo khoác, mặc chỉnh tề, sau đó bước đi ra phòng bệnh.
Thẩm Lương Niên đi tới cửa thang máy, bởi vì thân thể suy yếu, anh đặt sức nặng toàn thân của mình ở trên vách tường phía sau, anh đợi chưa tới hai phút, liền nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo đi ra từ trong thang máy.
Anh vẫn duy trì tư thế hiện tại không hề nhúc nhích, lên tiếng hô một câu: “Hảo Hảo.”
Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy Thẩm Lương Niên quần áo chỉnh tề đứng ở trước mặt, hoàn toàn nhìn không ra một chút tình huống nguy cấp như lời nữ y tá nói, mi tâm của cô nhẹ nhàng cau lại, còn chưa có mở miệng nói chuyện, Thẩm Lương Niên liền kéo môi, cười cười, giành trước một bước mở miệng nói: “Hảo Hảo, anh thật không nghĩ tới, em lại thật sự đến đây.”
/861
|