Chương 726: Dũng khí [19]
Editor: May
Lương Thần nhẹ nhàng giật giật thân thể, nhận thấy được mềm mại trong lòng, lúc này mới nhớ tới, chính mình lúc nhìn thấy săm lốp nổ tung, sợ hãi sẽ bị lật xe, suy nghĩ đầu tiên trong đầu chính là bảo vệ Cảnh Hảo Hảo ở trong lòng trước.
Lúc xe lật xuống đường cao tốc, một đường xóc nảy, va chạm, cả người đều bị đụng đến choáng váng buồn nôn, huống chi là Cảnh Hảo Hảo - một cô gái mềm mại như vậy?
Đáy lòng Lương Thần bỗng dưng dâng lên một tầng lo lắng, anh hơi khởi động thân thể một chút, dựa vào một chút ánh sáng ngoài cửa sổ, muốn nhìn Cảnh Hảo Hảo trong lòng một chút, lúc này mới cảm giác được, có một trận đau đớn mãnh liệt toàn tâm truyền khắp toàn thân của mình.
Lương Thần cau mày, cố nén đau đớn, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo nhắm mắt lại, đầu dán chặt trên lồng ngực mình, cực kỳ ngốc nghếch thuận theo.
Đáy lòng anh hơi căng thẳng, suy nghĩ đầu tiên trong đầu, chính là vươn tay, thử dò xét hơi thở của cô trước, phát hiện hô hấp của cô lâu dài đều đều, lúc này mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó ngay lập tức vươn tay, sờ soạng toàn thân Cảnh Hảo Hảo.
Anh trước kiểm tra đầu của Cảnh Hảo Hảo, phát hiện hoàn hảo không tổn hao gì, lúc này mới dời tay xuống chỗ ngũ tạng lục phủ của cô, xác định vô hại, mới đi chạm đến những chỗ khác của cô.
Khi tay anh va chạm vào cánh tay cô, phát hiện có xúc giác dính dính, miễn cưỡng chịu đựng đau đớn trên người mình, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy trên cánh tay Cảnh Hảo Hảo, có một miệng vết thương thật sâu, mặt trên lộ ra gần một nửa đoạn thủy tinh.
Chỉ sợ là khi lật xe, thủy tinh đâm bị thương cánh tay của cô.
Miệng vết thương không có ngừng, có một chút máu tươi, chảy ra.
Lương Thần cũng không biết, chính mình và Cảnh Hảo Hảo ở nơi nào, anh ở trong xe sờ soạng nửa ngày, cũng không thể đụng đến di động của mình và Cảnh Hảo Hảo, không biết lúc lật xe, di động rơi tới nơi nào, muốn cầu cứu, cũng không có công cụ.
Đường cao tốc vốn kéo dài qua rừng núi hoang vắng, hiện tại là chạng vạng, trên đường cao tốc có rất ít người đi qua, nếu muộn hơn chút nữa, đến đêm khuya vắng người, chỉ sợ ngay cả một chiếc xe cũng không có.
Anh cũng không biết rốt cuộc trên người mình bị thương thế nào, chỉ cảm thấy phía sau lưng và chân đều là cảm giác ẩm ướt, chắc là máu nhiễm ướt.
Anh và Cảnh Hảo Hảo đều bị thương, cô nhẹ, anh nặng.
Nhưng hiện tại đều đang chảy máu.
Anh chảy nhanh hơn cô một chút, có cứu được anh hay không, đã không phải quá quan trọng, quan trọng là cô có thể sống sót thật tốt.
Trong đầu Lương Thần phân tích đơn giản tình thế bây giờ một lần, sau đó liền tiến đến bên tai Cảnh Hảo Hảo, nhẹ nhàng gọi tên của cô: “Hảo Hảo? Hảo Hảo?”
Cảnh Hảo Hảo dựa vào trong ngực anh, không có phản ứng gì.
Không biết là dọa hôn mê, hay là đã hôn mê rồi.
Lương Thần miễn cưỡng chịu đựng đau đớn, nâng cánh tay lên, lắc lắc cánh tay Cảnh Hảo Hảo, qua một lúc lâu, Cảnh Hảo Hảo mới phát ra một tiếng rên trầm thấp, sau đó lông mi thật dài nhẹ nhàng run rẩy hai cái, liền chậm rãi mở ra.
Vẻ mặt của cô thoạt nhìn có chút mê mang, tựa hồ còn chưa có phản ứng kịp rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, nhìn khuôn mặt anh, hô một tiếng: “Lương Thần.”
Lúc Lương Thần kiểm tra vừa rồi, không chạm đến được hai chân của cô, nhìn thấy cô nói chuyện, liền lập tức mở miệng nói: “Em kiểm tra hai chân của em một chút, nhìn xem có bị thương không?”
Cảnh Hảo Hảo vùi ở trong lòng anh nhích tới nhích lui, Lương Thần cắn chặt răng chịu đựng đau đớn, một lát sau, anh thấy Cảnh Hảo Hảo ngẩng đầu, lắc lắc đầu với anh, nói:“Không có.”
/861
|