Nghe được lời của An Thần Hạo nói An Mặc Hàn chỉ thoáng kinh ngạc một chút, sau đó đã khôi phục lại vẻ mặt không có gì.
Tiểu Hạo, em biết chuyện này khi nào?
An Mặc Hàn cho rằng An Thần Hạo không biết, chỉ là không nghĩ đến cậu đã sớm biết.
An Thần Hạo cười cười, sau đó lại lần nữa cầm tấm hình đó lên, thấy trong tấm hình An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch cười sáng rỡ như vậy, bộ dáng hạnh phúc như vậy, An Thần Hạo cũng cười cười.
Anh, em đã trưởng thành, có một số việc, em cũng có thể thông qua phương pháp của mình để biết, chuyện này, em đã sớm biết, chỉ bởi vì người kia là ba của em, cho nên em vẫn không nói mà thôi, lần này em trở lại thật ra thì em biết ngay, đây tất cả cũng là thời điểm kết thúc.
Lúc này An Thần Hạo hoàn toàn không giống như là một An Thần Hạo ngây thơ đơn thuần chỉ biết nũng nịu, nhìn thấy An Thần Hạo lúc này An Mặc Hàn vui mừng cười cười, anh nhìn trên người An Thần Hạo giống như thấy được mình năm đó.
Bọn họ vốn dĩ dáng dấp gần giống nhau, nhất là cặp mắt kia, bây giờ nhìn đến An Thần Hạo ngồi ở vị trí của anh, An Mặc Hàn nghĩ có lẽ Thần Hạo đúng là đã lớn rồi.
Em đã trưởng thành.
Nghe lời An Mặc Hàn nói, An Thần Hạo cười vui vẻ, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên anh Mặc Hàn thừa nhận mình, nói mình đã trưởng thành, từ nhỏ đến lớn, người cậu sùng bái nhất chính là anh Mặc Hàn, cậu vẫn muốn nhận được sự thừa nhận của anh, nhưng mà, mỗi một lần An Mặc Hàn nhìn cũng không cho cậu sắc mặt tốt, nhưng, hiện tại anh Mặc Hàn rốt cuộc cũng thừa nhận cậu, sao bảo cậu có thể không vui.
Bữa ăn sáng đã làm xong, ra ngoài ăn đi.
Khi An Dĩ Mạch chuẩn bị xong bữa ăn sáng tới đây gọi hai nguời bọn họ thì thấy một cảnh tượng như vậy.
Ngồi trên ghế sa lon An Mặc Hàn nhìn An Thần Hạo lộ ra vẻ mặt vui mừng, còn An Thần Hạo đối diện An Mặc Hàn là khuôn mặt kích động và vui vẻ, nhìn đến tình huống như vậy của bọn họ mặc dù An Dĩ Mạch có chút nghi ngờ, nhưng trong lòng cũng rất vui vẻ.
Trò chuyện gì vậy, hai người vui vẻ như vậy.
An Dĩ Mạch đi lên trước ngồi vào bên phải An Mặc Hàn.
Chị Dĩ Mạch, anh nói em đã trưởng thành.
An Thần Hạo kích động đi tới bên cạnh An Dĩ Mạch kéo tay cô hưng phấn nói, An Dĩ Mạch ngẩn người, nhìn một chút ý cười đầy mặt của An Mặc Hàn, sau đó nhếch môi.
Tiểu Hạo nhà chúng ta vốn đã trưởng thành, tốt lắm, mau nhanh ra đây ăn cơm đi.
Được.
Sau đó đợi đến khi ba người ra ngoài thấy tình huống trong đại sảnh thì ba người đột nhiên ngổn ngang rồi.
Chỉ thấy Chiếm Nhan một mình ngồi ở trên bàn ăn không có bất kỳ cái gì ảnh hưởng ăn món ăn An Dĩ Mạch đã chuẩn bị xong, vừa ăn còn vừa nói ăn ngon.
Chủ yếu không phải điểm này, chủ yếu là bây giờ Nhan Nhan một chút ảnh hưởng cũng không có, quần áo của cô rộng lùng thùng, tóc xõa tung, còn không rửa mặt, An Dĩ Mạch trợn to cặp mắt nhìn lên người phụ nữ trước mặt ăn như hổ đói, thầm nghĩ, đây mới thật sự là chị ấy là chị Nhan xinh đẹp hào phóng sao? ~^^~dddd~^^~lqdd~:))~
Đang suy nghĩ, Chiếm Nhan rốt cuộc cảm thấy ba luồng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, cô để bánh bao đang cầm trong tay xuống quay đầu nhìn về phía An Dĩ Mạch ba người bọn họ.
Các người không ăn sao?
Chiếm Nhan hỏi An Dĩ Mạch bọn họ, trên mặt vô cùng bình tĩnh, giống như ở chỗ này thấy bọn họ không có bất kỳ kinh ngạc.
Chị Nhan, chị không sao chớ.
An Dĩ Mạch vội vàng đi tới ngồi vào bên cạnh Chiếm Nhan, lo lắng nhìn Chiếm Nhan.
Chiếm Nhan cười xong, sau đó lại tiếp tục ăn.
Chị không sao, yên tâm đi, chị chính là quá đói, Dĩ Mạch, đến ăn đi. Mặc Hàn, còn có em trai nhỏ đó, các em cũng mau tới đây ăn đi, chị nói cho các em này bữa ăn sáng ăn quá ngon, ha ha ha
Chiếm Nhan nói đưa qua cho An Dĩ Mạch một miếng bánh mì, An Mặc Hàn và An Thần Hạo mặt càng thêm đen lại đi qua ngồi ăn điểm tâm, bọn họ cũng là quá đói.
An Dĩ Mạch quan sát Chiếm Nhan, sau đó phát hiện chị ấy thật sự không có chuyện gì, khác biệt duy nhất chính là biểu hiện của chị ấy quá bình tĩnh rồi, nhưng bọn họ nghe Tiểu Hạo nói rồi, chị Nhan và Lục Viêm kết thúc, nhưng là, chị Nhan cũng quá bình tĩnh đi.
Đang suy nghĩ, chuông cửa nhà bọn họ reo lên, dì Lan đi mở cửa, chỉ thấy Chiếm Nam Huyễncả người lo lắng.
Mặc Hàn, Dĩ Mạch, không thấy chị của tôi đâu, các người. . . . . .
Chiếm Nam Huyễn tràn đầy lo lắng vào cửa đã nói mục đích chủ yếu của mình hôm nay tới đây, nhưng, khi anh thấy người phụ nữ tóc bù xù đó trong phòng ăn đang ăn bữa ăn sáng, lời nói của anh mới vừa đến miệng đành ngậm ở trong cổ họng.
Tối hôm qua khuya lắm rồi Chiếm Nhan cũng không có trở về, người nhà bọn họ có chút lo lắng, sau đó đám người làm bắt đầu đi tìm, anh an ủi cha mẹ cũng đi tìm Chiếm Nhan, nhưng, điện thoại di động của Chiếm Nhan tắt máy, căn bản không tìm được người, tìm kiếm đến khi sáng sớm hôm nay, còn chưa tìm được, cho nên anh định tìm An Mặc Hàn bàn bạc một chút, giúp một tay đi tìm Chiếm Nhan, nhưng mà không ngờ, đi vào nhà An Mặc Hàn thế nhưng anh nhìn thấy chị ấy.
Nhưng Chiếm Nam Huyễn anh nhớ danh xưng là hoàng tử ưu nhã, hơn nữa, Chiếm Nhan thường ngày xinh đẹp hào phóng, vô cùng chú trọng hình tượng, nhưng bây giờ Chiếm Nhan quần áo xốc xếch, tóc rối bù,
Tiểu Hạo, em biết chuyện này khi nào?
An Mặc Hàn cho rằng An Thần Hạo không biết, chỉ là không nghĩ đến cậu đã sớm biết.
An Thần Hạo cười cười, sau đó lại lần nữa cầm tấm hình đó lên, thấy trong tấm hình An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch cười sáng rỡ như vậy, bộ dáng hạnh phúc như vậy, An Thần Hạo cũng cười cười.
Anh, em đã trưởng thành, có một số việc, em cũng có thể thông qua phương pháp của mình để biết, chuyện này, em đã sớm biết, chỉ bởi vì người kia là ba của em, cho nên em vẫn không nói mà thôi, lần này em trở lại thật ra thì em biết ngay, đây tất cả cũng là thời điểm kết thúc.
Lúc này An Thần Hạo hoàn toàn không giống như là một An Thần Hạo ngây thơ đơn thuần chỉ biết nũng nịu, nhìn thấy An Thần Hạo lúc này An Mặc Hàn vui mừng cười cười, anh nhìn trên người An Thần Hạo giống như thấy được mình năm đó.
Bọn họ vốn dĩ dáng dấp gần giống nhau, nhất là cặp mắt kia, bây giờ nhìn đến An Thần Hạo ngồi ở vị trí của anh, An Mặc Hàn nghĩ có lẽ Thần Hạo đúng là đã lớn rồi.
Em đã trưởng thành.
Nghe lời An Mặc Hàn nói, An Thần Hạo cười vui vẻ, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên anh Mặc Hàn thừa nhận mình, nói mình đã trưởng thành, từ nhỏ đến lớn, người cậu sùng bái nhất chính là anh Mặc Hàn, cậu vẫn muốn nhận được sự thừa nhận của anh, nhưng mà, mỗi một lần An Mặc Hàn nhìn cũng không cho cậu sắc mặt tốt, nhưng, hiện tại anh Mặc Hàn rốt cuộc cũng thừa nhận cậu, sao bảo cậu có thể không vui.
Bữa ăn sáng đã làm xong, ra ngoài ăn đi.
Khi An Dĩ Mạch chuẩn bị xong bữa ăn sáng tới đây gọi hai nguời bọn họ thì thấy một cảnh tượng như vậy.
Ngồi trên ghế sa lon An Mặc Hàn nhìn An Thần Hạo lộ ra vẻ mặt vui mừng, còn An Thần Hạo đối diện An Mặc Hàn là khuôn mặt kích động và vui vẻ, nhìn đến tình huống như vậy của bọn họ mặc dù An Dĩ Mạch có chút nghi ngờ, nhưng trong lòng cũng rất vui vẻ.
Trò chuyện gì vậy, hai người vui vẻ như vậy.
An Dĩ Mạch đi lên trước ngồi vào bên phải An Mặc Hàn.
Chị Dĩ Mạch, anh nói em đã trưởng thành.
An Thần Hạo kích động đi tới bên cạnh An Dĩ Mạch kéo tay cô hưng phấn nói, An Dĩ Mạch ngẩn người, nhìn một chút ý cười đầy mặt của An Mặc Hàn, sau đó nhếch môi.
Tiểu Hạo nhà chúng ta vốn đã trưởng thành, tốt lắm, mau nhanh ra đây ăn cơm đi.
Được.
Sau đó đợi đến khi ba người ra ngoài thấy tình huống trong đại sảnh thì ba người đột nhiên ngổn ngang rồi.
Chỉ thấy Chiếm Nhan một mình ngồi ở trên bàn ăn không có bất kỳ cái gì ảnh hưởng ăn món ăn An Dĩ Mạch đã chuẩn bị xong, vừa ăn còn vừa nói ăn ngon.
Chủ yếu không phải điểm này, chủ yếu là bây giờ Nhan Nhan một chút ảnh hưởng cũng không có, quần áo của cô rộng lùng thùng, tóc xõa tung, còn không rửa mặt, An Dĩ Mạch trợn to cặp mắt nhìn lên người phụ nữ trước mặt ăn như hổ đói, thầm nghĩ, đây mới thật sự là chị ấy là chị Nhan xinh đẹp hào phóng sao? ~^^~dddd~^^~lqdd~:))~
Đang suy nghĩ, Chiếm Nhan rốt cuộc cảm thấy ba luồng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, cô để bánh bao đang cầm trong tay xuống quay đầu nhìn về phía An Dĩ Mạch ba người bọn họ.
Các người không ăn sao?
Chiếm Nhan hỏi An Dĩ Mạch bọn họ, trên mặt vô cùng bình tĩnh, giống như ở chỗ này thấy bọn họ không có bất kỳ kinh ngạc.
Chị Nhan, chị không sao chớ.
An Dĩ Mạch vội vàng đi tới ngồi vào bên cạnh Chiếm Nhan, lo lắng nhìn Chiếm Nhan.
Chiếm Nhan cười xong, sau đó lại tiếp tục ăn.
Chị không sao, yên tâm đi, chị chính là quá đói, Dĩ Mạch, đến ăn đi. Mặc Hàn, còn có em trai nhỏ đó, các em cũng mau tới đây ăn đi, chị nói cho các em này bữa ăn sáng ăn quá ngon, ha ha ha
Chiếm Nhan nói đưa qua cho An Dĩ Mạch một miếng bánh mì, An Mặc Hàn và An Thần Hạo mặt càng thêm đen lại đi qua ngồi ăn điểm tâm, bọn họ cũng là quá đói.
An Dĩ Mạch quan sát Chiếm Nhan, sau đó phát hiện chị ấy thật sự không có chuyện gì, khác biệt duy nhất chính là biểu hiện của chị ấy quá bình tĩnh rồi, nhưng bọn họ nghe Tiểu Hạo nói rồi, chị Nhan và Lục Viêm kết thúc, nhưng là, chị Nhan cũng quá bình tĩnh đi.
Đang suy nghĩ, chuông cửa nhà bọn họ reo lên, dì Lan đi mở cửa, chỉ thấy Chiếm Nam Huyễncả người lo lắng.
Mặc Hàn, Dĩ Mạch, không thấy chị của tôi đâu, các người. . . . . .
Chiếm Nam Huyễn tràn đầy lo lắng vào cửa đã nói mục đích chủ yếu của mình hôm nay tới đây, nhưng, khi anh thấy người phụ nữ tóc bù xù đó trong phòng ăn đang ăn bữa ăn sáng, lời nói của anh mới vừa đến miệng đành ngậm ở trong cổ họng.
Tối hôm qua khuya lắm rồi Chiếm Nhan cũng không có trở về, người nhà bọn họ có chút lo lắng, sau đó đám người làm bắt đầu đi tìm, anh an ủi cha mẹ cũng đi tìm Chiếm Nhan, nhưng, điện thoại di động của Chiếm Nhan tắt máy, căn bản không tìm được người, tìm kiếm đến khi sáng sớm hôm nay, còn chưa tìm được, cho nên anh định tìm An Mặc Hàn bàn bạc một chút, giúp một tay đi tìm Chiếm Nhan, nhưng mà không ngờ, đi vào nhà An Mặc Hàn thế nhưng anh nhìn thấy chị ấy.
Nhưng Chiếm Nam Huyễn anh nhớ danh xưng là hoàng tử ưu nhã, hơn nữa, Chiếm Nhan thường ngày xinh đẹp hào phóng, vô cùng chú trọng hình tượng, nhưng bây giờ Chiếm Nhan quần áo xốc xếch, tóc rối bù,
/128
|