Chỉ vì An Mặc Hàn càn quấy, An Dĩ Mạch chỉ có thể ngoan ngoãn mặc quần áo vào cho An Mặc Hàn, dĩ nhiên trong lúc mặc quần áo, nhưng An Dĩ Mạch khiến An Mặc Hàn khó chịu không ít, hừ, người đàn ông này để cho cô mặc quần áo cho anh sẽ phải chấp nhận cách mà cô mặc quần áo cho anh, dĩ nhiên, khi An Mặc Hàn nổi lên thú tính, An Dĩ Mạch đã trốn thoát khỏi bàn tay của anh.
Cùng dùng qua cơm sáng với Lãnh Hạ, An Mặc Hàn đi công ty, mà An Dĩ Mạch thì đi phòng làm việc, cô không còn nhiều thời gian để chuẩn bị rồi, sẽ phải nhnah chóng tham gia thi đấu rồi, cho nên mỗi ngày cô cũng muốn đi phòng làm việc một chuyến, đem công việc hàng ngày làm cho xong, gần trưa An Dĩ Mạch đi tới bệnh viện, lúc này, chỉ có Chiếm Nam Huyễn ở trong bệnh viện.
Bởi vì nguyên nhân là Dư Huyên, Chiếm Nam Huyễn đem việc của công ty lại lần nữa giao cho chú Chiếm, chú Chiếm biết anh tình cảm với cô gái này, cho nên cũng không có tổ chức anh, chỉ là, ông cũng đã nói, chỉ cho anh thời gian một tuần, một tuần lễ sau, Chiếm Nam Huyễn còn phải tiếp tục về công ty làm việc bình thường.
Dĩ Mạch, cô đã đến rồi.
Chiếm Nam Huyễn thấy An Dĩ Mạch xách theo cơm trưa đi vào phòng bệnh, anh liền nhận lấy đồ vật trong tay cô, An Dĩ Mạch gật đầu với anh một cái, sau đó đã đi tới bên cạnh Dư Huyên.
Nam Huyễn, tôi có chuyện muốn nói với anh.
An Dĩ Mạch đứng lên đi lấy cơm trưa mở ra, cô cũng chưa ăn, cho nên, cũng ăn cơm với Chiếm Nam Huyễn.
Ừ, cô cứ nói.
Về thân thế của Huyên Huyên.
Nghe được An Dĩ Mạch nói như vậy, động tác ăn cơm của Chiếm Nam Huyễn ngừng lại một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, nghĩ đến vẻ mặt của Lãnh Hạ vào ngày hôm qua, Chiếm Nam Huyễn nghĩ chắc là Lãnh Hạ phát hiện ra cái gì.
Thân thế Huyên Huyên? Dì Lãnh biết?
Chiếm Nam Huyễn khẽ chau mày, đối với anh mà nói thân thế Dư Huyên không quan trọng, hiện tại anh chỉ muốn cô tỉnh lại, chỉ cần Dư Huyên có thể tỉnh lại, cái gì anh cũng không để ý.
Thấy nét mặt Chiếm Nam Huyễn An Dĩ Mạch cũng biết Chiếm Nam Huyễn anh cũng không thèm để ý đến thân thế Dư Huyên, Nam Huyễn là gia tộc lớn, không thể có quyền tự do trong hôn nhân, nhưng hiện tại nhìn vào thái độ Nam Huyễn, An Dĩ Mạch thật rất vui vẻ dùm Dư Huyên, xem ra, Nam Huyễn anh là thật sự yêu Huyên Huyên , chỉ là, cô nghĩ nếu như Chiếm Nam Huyễn biết thân thế thật sự của Dư Huyên, chắc anh cũng sẽ rất kinh ngạc.
Nam Huyễn, tôi nghĩ rằng, anh cũng cần phải biết, Huyên Huyên cha của cô là chú Toàn.
An Dĩ Mạch vừa mới nói xong, động tác ăn cơm của Chiếm Nam Huyễn đã hoàn toàn ngây ngẩn cả người, sớm biết rằng Chiếm Nam Huyễn sẽ có phản ứng như vậy, An Dĩ Mạch bất đắc dĩ cười cười, nghĩ đến ngày hôm qua khi Lãnh Hạ nói cho bọn họ biết, cô và Mặc Hàn cũng là kinh ngạc như vậy, chỉ là, cô cũng biết chuyện này đối với Huyên Huyên mà nói cũng không phải chuyện gì xấu.
Dĩ Mạch, đây là chuyện gì xảy ra?
Sau đó, An Dĩ Mạch chỉ nói một cách đơn giản chuyện tình giữa Toàn Lịch và mẹ Dư Huyên cho Chiếm Nam Huyễn nghe, sau khi Chiếm Nam Huyễn nghe xong đã không thể dùng kinh ngạc để diễn tả rồi.
Chuyện này xác định sao?
An Dĩ Mạch lắc đầu một cái Bây giờ còn chưa phải xác định 100%, nhưng mà, đợi lát nữa Mặc Hàn sẽ dẫn Ti Dạ tới, đến lúc đó chúng ta để cho Huyên Huyên và Ti Dạ xét nghiệm DNA một chút, như vậy thì có thể xác định 100% rồi.
An Dĩ Mạch mới vừa nói qua, bên này, An Mặc Hàn và Toàn Ti Dạ đã đi tới đây, Chiếm Nam Huyễn và An Dĩ Mạch cũng đã ăn xong rồi, Toàn Ti Dạ bộ mặt nghiêm túc nhìn Dư Huyên đang ngủ mê man, anh đi tới hi vọng mình có thể nhìn cẩn thận thêm một chút.
Thật ra thì, từ sau khi An Mặc Hàn nói cho anh biết rõ chuyện của Dư Huyên, đến bây giờ đã là ba giờ rồi, trong thời gian ba tiếng này anh vẫn luôn đang tiêu hóa về chuyện An Mặc Hàn nói cho anh biết, nhưng là, đến bây giờ anh vẫn không thể tin được.
Dĩ Mạch, chuẩn bị xong chưa?
Ừ.
An Dĩ Mạch đưa sợi tóc của Dư Huyên mới vừa lấy xuống đưa cho An Mặc Hàn, sau khi An Mặc Hàn nhận lấy gật đầu với Chiếm Nam Huyễn một cái, sau đó thì đi ra khỏi phòng bệnh.
Khoảng thời gian nửa tiếng
Cùng dùng qua cơm sáng với Lãnh Hạ, An Mặc Hàn đi công ty, mà An Dĩ Mạch thì đi phòng làm việc, cô không còn nhiều thời gian để chuẩn bị rồi, sẽ phải nhnah chóng tham gia thi đấu rồi, cho nên mỗi ngày cô cũng muốn đi phòng làm việc một chuyến, đem công việc hàng ngày làm cho xong, gần trưa An Dĩ Mạch đi tới bệnh viện, lúc này, chỉ có Chiếm Nam Huyễn ở trong bệnh viện.
Bởi vì nguyên nhân là Dư Huyên, Chiếm Nam Huyễn đem việc của công ty lại lần nữa giao cho chú Chiếm, chú Chiếm biết anh tình cảm với cô gái này, cho nên cũng không có tổ chức anh, chỉ là, ông cũng đã nói, chỉ cho anh thời gian một tuần, một tuần lễ sau, Chiếm Nam Huyễn còn phải tiếp tục về công ty làm việc bình thường.
Dĩ Mạch, cô đã đến rồi.
Chiếm Nam Huyễn thấy An Dĩ Mạch xách theo cơm trưa đi vào phòng bệnh, anh liền nhận lấy đồ vật trong tay cô, An Dĩ Mạch gật đầu với anh một cái, sau đó đã đi tới bên cạnh Dư Huyên.
Nam Huyễn, tôi có chuyện muốn nói với anh.
An Dĩ Mạch đứng lên đi lấy cơm trưa mở ra, cô cũng chưa ăn, cho nên, cũng ăn cơm với Chiếm Nam Huyễn.
Ừ, cô cứ nói.
Về thân thế của Huyên Huyên.
Nghe được An Dĩ Mạch nói như vậy, động tác ăn cơm của Chiếm Nam Huyễn ngừng lại một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, nghĩ đến vẻ mặt của Lãnh Hạ vào ngày hôm qua, Chiếm Nam Huyễn nghĩ chắc là Lãnh Hạ phát hiện ra cái gì.
Thân thế Huyên Huyên? Dì Lãnh biết?
Chiếm Nam Huyễn khẽ chau mày, đối với anh mà nói thân thế Dư Huyên không quan trọng, hiện tại anh chỉ muốn cô tỉnh lại, chỉ cần Dư Huyên có thể tỉnh lại, cái gì anh cũng không để ý.
Thấy nét mặt Chiếm Nam Huyễn An Dĩ Mạch cũng biết Chiếm Nam Huyễn anh cũng không thèm để ý đến thân thế Dư Huyên, Nam Huyễn là gia tộc lớn, không thể có quyền tự do trong hôn nhân, nhưng hiện tại nhìn vào thái độ Nam Huyễn, An Dĩ Mạch thật rất vui vẻ dùm Dư Huyên, xem ra, Nam Huyễn anh là thật sự yêu Huyên Huyên , chỉ là, cô nghĩ nếu như Chiếm Nam Huyễn biết thân thế thật sự của Dư Huyên, chắc anh cũng sẽ rất kinh ngạc.
Nam Huyễn, tôi nghĩ rằng, anh cũng cần phải biết, Huyên Huyên cha của cô là chú Toàn.
An Dĩ Mạch vừa mới nói xong, động tác ăn cơm của Chiếm Nam Huyễn đã hoàn toàn ngây ngẩn cả người, sớm biết rằng Chiếm Nam Huyễn sẽ có phản ứng như vậy, An Dĩ Mạch bất đắc dĩ cười cười, nghĩ đến ngày hôm qua khi Lãnh Hạ nói cho bọn họ biết, cô và Mặc Hàn cũng là kinh ngạc như vậy, chỉ là, cô cũng biết chuyện này đối với Huyên Huyên mà nói cũng không phải chuyện gì xấu.
Dĩ Mạch, đây là chuyện gì xảy ra?
Sau đó, An Dĩ Mạch chỉ nói một cách đơn giản chuyện tình giữa Toàn Lịch và mẹ Dư Huyên cho Chiếm Nam Huyễn nghe, sau khi Chiếm Nam Huyễn nghe xong đã không thể dùng kinh ngạc để diễn tả rồi.
Chuyện này xác định sao?
An Dĩ Mạch lắc đầu một cái Bây giờ còn chưa phải xác định 100%, nhưng mà, đợi lát nữa Mặc Hàn sẽ dẫn Ti Dạ tới, đến lúc đó chúng ta để cho Huyên Huyên và Ti Dạ xét nghiệm DNA một chút, như vậy thì có thể xác định 100% rồi.
An Dĩ Mạch mới vừa nói qua, bên này, An Mặc Hàn và Toàn Ti Dạ đã đi tới đây, Chiếm Nam Huyễn và An Dĩ Mạch cũng đã ăn xong rồi, Toàn Ti Dạ bộ mặt nghiêm túc nhìn Dư Huyên đang ngủ mê man, anh đi tới hi vọng mình có thể nhìn cẩn thận thêm một chút.
Thật ra thì, từ sau khi An Mặc Hàn nói cho anh biết rõ chuyện của Dư Huyên, đến bây giờ đã là ba giờ rồi, trong thời gian ba tiếng này anh vẫn luôn đang tiêu hóa về chuyện An Mặc Hàn nói cho anh biết, nhưng là, đến bây giờ anh vẫn không thể tin được.
Dĩ Mạch, chuẩn bị xong chưa?
Ừ.
An Dĩ Mạch đưa sợi tóc của Dư Huyên mới vừa lấy xuống đưa cho An Mặc Hàn, sau khi An Mặc Hàn nhận lấy gật đầu với Chiếm Nam Huyễn một cái, sau đó thì đi ra khỏi phòng bệnh.
Khoảng thời gian nửa tiếng
/128
|