Hôm nay, An Mặc Hàn đưa An Dĩ Mạch đi ăn một bữa tiệc lớn đầy mỹ vị, An Dĩ Mạch rất hài lòng, thế là liền quên luôn chuyện không vui đã gặp phải ngày hôm nay, chờ đến khi đêm khuya vắng người, bọn họ mới về đến nhà.
Đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon.
An Dĩ Mạch đứng ở cửa phòng của mình nói với An Mặc Hàn.
Ngủ ngon, nghỉ sớm một chút, ngon giấc nhé!
An Mặc Hàn in một nụ hôn lên trán An Dĩ Mạch, sau đó xoay người trở về phòng của mình.
An Dĩ Mạch trở về phòng, tắm giặt thật sạch sẽ thoải mái, thích ý nằm ở trong chăn, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Thế nhưng, An Mặc Hàn lại không giống vậy, sau khi anh tắm xong lại trở về thư phòng, gọi một cú điện thoại cho Tiểu Trương.
Vâng, tôi biết rồi Tổng giám đốc, yên tâm, tôi sẽ đưa nó đến trước mặt tiểu thư Dĩ Mạch.
Một tiếng nói rất trẻ trung cung kính truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, An Mặc Hàn nghe được câu trả lời chuẩn xác của bên kia, liền tắt di động, trở về phòng.
Nhớ tới lời nói ngày hôm nay của An Dĩ Mạch, trên môi lộ ra một nụ cười đầy thủ đoạn.
Thượng Quan Hồng... Xem ra tôi đối với cô quá tốt rồi...
Nhiệt độ trong phòng không hiểu sao trong nháy mắt liền thấp xuống.
Ngày hôm sau, An Dĩ Mạch dậy rất muộn, có lẽ do hai ngày nay đều không được nghỉ ngơi tốt, nên hôm nay cô vậy mà lại ngủ thẳng đến buổi chiều mới tỉnh, mà dì Lan cũng không tới gọi cô rời giường.
Cô cào cào tóc loạn xạ, lười biếng đứng dậy đi tới bàn trang điểm, lúc bấy giờ, một chiếc hộp tinh xảo trên bàn trang điểm bất ngờ thu hút sự chú ý của cô.
Ồ...
Cô cầm lấy chiếc hộp kia, trong lòng mơ hồ đã có dự cảm, tim cô đập nhanh hơn, cực kỳ nhanh, nếu trong chiếc hộp kia là đồ vật mà cô nghĩ tới thì...
Cuối cùng, mở hộp ra, An Dĩ Mạch nhìn sợi dây chuyền quen thuộc trong hộp, liền lộ ra nụ cười tuyệt mỹ.
Rất nhanh cô vì bản thân mà ăn mặc trang điểm cho thật đẹp, sau cùng, mở cái hộp kia ra, lấy sợi dây chuyền đeo lên cổ.
Ngày hôm nay cô đặc biệt vì sợi dây chuyền này mà mặc một cái váy màu xanh lam, lại phối với mái tóc buông xuống tự nhiên của cô, vô cùng có phong phạm nữ thần.
Vừa mới chỉnh trang bản thân xong, điện thoại đúng lúc liền vang lên, An Dĩ Mạch không nói gì, người đầu bên kia điện thoại cũng không nói, hai người cứ im lặng như vậy, cuối cùng, vẫn là An Dĩ Mạch thỏa hiệp.
Em rất thích.
Thích là tốt rồi, hôm nay định đi đâu sao?
Giọng nói đầu bên kia điện thoại rất dịu dàng.
Em muốn đi thăm cha mẹ.
Có cần anh đi cùng em không?
An Dĩ Mạch lắc đầu một cái, cô không thể ỷ lại hết thảy mọi chuyện vào anh được.
Không cần đâu, anh còn phải đi làm mà, chờ khi nào anh rảnh rỗi, chúng ta lại đi cùng nhau.
Được, vậy trên đường em lái chậm một chút.
Ừm, bye bye.
Bye bye.
An Mặc Hàn nghe được âm thanh lách tách truyền đến từ đầu bên kia, anh mới ngắt điện thoại, vừa định đặt điện thoại lên trên bàn, chuông điện thoại di động quen thuộc lại vang lên.
Thấy cuộc gọi đến hiển thị trên điện thoại di động, An Mặc Hàn nhíu nhíu mày, chẳng qua cuối cùng vẫn nhận máy.
A lô.
Mặc Hàn...
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nũng nịu, khiến An Mặc Hàn ớn lạnh một hồi.
Có chuyện gì mau nói, tôi rất bận.
Mặc Hàn, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.
Xin lỗi, tôi không có thời gian.
Sau khi nói xong mặc kệ đầu dây bên kia di động phản ứng thế nào, anh liền dập máy cúp điện thoại, hiện tại anh rất hối hận đã hợp tác cùng tập đoàn Thượng Quan, hối hận vì đã quen biết người phụ nữ Thượng Quan Hồng này.
Đúng vậy, cuộc gọi vừa rồi là của Thượng Quan Hồng, bởi vì hợp tác cùng tập đoàn Thượng Quan, anh mới biết đến Thượng Quan Hồng, thế nhưng, bọn họ chỉ cùng nhau ăn hai bữa cơm, sau đó Thượng Quan Hồng cầm thẻ của anh đi tính tiền sau cùng cũng không trả lại thẻ cho anh, anh cũng không thèm để ý, chỉ là, vì sao người phụ nữ này lại bám dai đến như vậy?
Ở đâu ra chuyện anh bày tỏ mình có thiện cảm với cô ta chứ? Không có đâu.
An Mặc Hàn xoa xoa cái trán đến phát đau, từ hôm qua Dĩ Mạch nhắc tới cô gái dùng thẻ của anh mua dây chuyền thì anh đã biết người này là Thượng Quan Hồng rồi, hôm qua anh cũng đã bảo Tiểu Trương đóng băng tài khoản thẻ kia lại, hơn nữa, cũng tới cửa hàng trang sức kia rút lại tiền mua dây chuyền.
Cuối cùng, Thượng Quan Hồng cũng không nỡ dùng tiền của mình để mua sợi dây chuyền đó, vì vậy mà An Mặc Hàn liền đem sợi dây chuyền mua được đưa đến phòng của An Dĩ Mạch.
Nghĩ tới dáng vẻ An Dĩ Mạch đeo sợi dây chuyền kia, An Mặc Hàn lập tức liền quên hết việc mới vừa rồi bị Thượng Quan Hồng chọc cho tức giận, khóe miệng không tự chủ được mà lộ ra nụ cười dịu dàng.
Đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon.
An Dĩ Mạch đứng ở cửa phòng của mình nói với An Mặc Hàn.
Ngủ ngon, nghỉ sớm một chút, ngon giấc nhé!
An Mặc Hàn in một nụ hôn lên trán An Dĩ Mạch, sau đó xoay người trở về phòng của mình.
An Dĩ Mạch trở về phòng, tắm giặt thật sạch sẽ thoải mái, thích ý nằm ở trong chăn, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Thế nhưng, An Mặc Hàn lại không giống vậy, sau khi anh tắm xong lại trở về thư phòng, gọi một cú điện thoại cho Tiểu Trương.
Vâng, tôi biết rồi Tổng giám đốc, yên tâm, tôi sẽ đưa nó đến trước mặt tiểu thư Dĩ Mạch.
Một tiếng nói rất trẻ trung cung kính truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, An Mặc Hàn nghe được câu trả lời chuẩn xác của bên kia, liền tắt di động, trở về phòng.
Nhớ tới lời nói ngày hôm nay của An Dĩ Mạch, trên môi lộ ra một nụ cười đầy thủ đoạn.
Thượng Quan Hồng... Xem ra tôi đối với cô quá tốt rồi...
Nhiệt độ trong phòng không hiểu sao trong nháy mắt liền thấp xuống.
Ngày hôm sau, An Dĩ Mạch dậy rất muộn, có lẽ do hai ngày nay đều không được nghỉ ngơi tốt, nên hôm nay cô vậy mà lại ngủ thẳng đến buổi chiều mới tỉnh, mà dì Lan cũng không tới gọi cô rời giường.
Cô cào cào tóc loạn xạ, lười biếng đứng dậy đi tới bàn trang điểm, lúc bấy giờ, một chiếc hộp tinh xảo trên bàn trang điểm bất ngờ thu hút sự chú ý của cô.
Ồ...
Cô cầm lấy chiếc hộp kia, trong lòng mơ hồ đã có dự cảm, tim cô đập nhanh hơn, cực kỳ nhanh, nếu trong chiếc hộp kia là đồ vật mà cô nghĩ tới thì...
Cuối cùng, mở hộp ra, An Dĩ Mạch nhìn sợi dây chuyền quen thuộc trong hộp, liền lộ ra nụ cười tuyệt mỹ.
Rất nhanh cô vì bản thân mà ăn mặc trang điểm cho thật đẹp, sau cùng, mở cái hộp kia ra, lấy sợi dây chuyền đeo lên cổ.
Ngày hôm nay cô đặc biệt vì sợi dây chuyền này mà mặc một cái váy màu xanh lam, lại phối với mái tóc buông xuống tự nhiên của cô, vô cùng có phong phạm nữ thần.
Vừa mới chỉnh trang bản thân xong, điện thoại đúng lúc liền vang lên, An Dĩ Mạch không nói gì, người đầu bên kia điện thoại cũng không nói, hai người cứ im lặng như vậy, cuối cùng, vẫn là An Dĩ Mạch thỏa hiệp.
Em rất thích.
Thích là tốt rồi, hôm nay định đi đâu sao?
Giọng nói đầu bên kia điện thoại rất dịu dàng.
Em muốn đi thăm cha mẹ.
Có cần anh đi cùng em không?
An Dĩ Mạch lắc đầu một cái, cô không thể ỷ lại hết thảy mọi chuyện vào anh được.
Không cần đâu, anh còn phải đi làm mà, chờ khi nào anh rảnh rỗi, chúng ta lại đi cùng nhau.
Được, vậy trên đường em lái chậm một chút.
Ừm, bye bye.
Bye bye.
An Mặc Hàn nghe được âm thanh lách tách truyền đến từ đầu bên kia, anh mới ngắt điện thoại, vừa định đặt điện thoại lên trên bàn, chuông điện thoại di động quen thuộc lại vang lên.
Thấy cuộc gọi đến hiển thị trên điện thoại di động, An Mặc Hàn nhíu nhíu mày, chẳng qua cuối cùng vẫn nhận máy.
A lô.
Mặc Hàn...
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nũng nịu, khiến An Mặc Hàn ớn lạnh một hồi.
Có chuyện gì mau nói, tôi rất bận.
Mặc Hàn, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.
Xin lỗi, tôi không có thời gian.
Sau khi nói xong mặc kệ đầu dây bên kia di động phản ứng thế nào, anh liền dập máy cúp điện thoại, hiện tại anh rất hối hận đã hợp tác cùng tập đoàn Thượng Quan, hối hận vì đã quen biết người phụ nữ Thượng Quan Hồng này.
Đúng vậy, cuộc gọi vừa rồi là của Thượng Quan Hồng, bởi vì hợp tác cùng tập đoàn Thượng Quan, anh mới biết đến Thượng Quan Hồng, thế nhưng, bọn họ chỉ cùng nhau ăn hai bữa cơm, sau đó Thượng Quan Hồng cầm thẻ của anh đi tính tiền sau cùng cũng không trả lại thẻ cho anh, anh cũng không thèm để ý, chỉ là, vì sao người phụ nữ này lại bám dai đến như vậy?
Ở đâu ra chuyện anh bày tỏ mình có thiện cảm với cô ta chứ? Không có đâu.
An Mặc Hàn xoa xoa cái trán đến phát đau, từ hôm qua Dĩ Mạch nhắc tới cô gái dùng thẻ của anh mua dây chuyền thì anh đã biết người này là Thượng Quan Hồng rồi, hôm qua anh cũng đã bảo Tiểu Trương đóng băng tài khoản thẻ kia lại, hơn nữa, cũng tới cửa hàng trang sức kia rút lại tiền mua dây chuyền.
Cuối cùng, Thượng Quan Hồng cũng không nỡ dùng tiền của mình để mua sợi dây chuyền đó, vì vậy mà An Mặc Hàn liền đem sợi dây chuyền mua được đưa đến phòng của An Dĩ Mạch.
Nghĩ tới dáng vẻ An Dĩ Mạch đeo sợi dây chuyền kia, An Mặc Hàn lập tức liền quên hết việc mới vừa rồi bị Thượng Quan Hồng chọc cho tức giận, khóe miệng không tự chủ được mà lộ ra nụ cười dịu dàng.
/128
|