Tổng giám đốc gian manh chỉ yêu vợ

Chương 121 - Chương 110.2

/128


Được An Dĩ Mạch trả lời, Tô Lạc cười vui vẻ.

Rất lâu trước đây, một cặp anh em gái, bọn họ vốn có một gia đình vô cùng hạnh phúc ấm áp, nhưng là, sau lại không biết bắt đầu từ lúc nào, cha của bọn họ bắt đầu đánh bạc uống rượu, sau đó thiếu rất nhiều rất nhiều món nợ, từ đó về sau, cha của bọn họ tính tình liền nóng nảy, động một chút là biết đánh mẹ của bọn họ và bọn họ.

An Dĩ Mạch không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe.

Nhưng bọn họ vẫn vô cùng hạnh phúc, bởi vì bọn họ có mẹ thương, mỗi ngày mẹ luôn làm cho bọn họ rất nhiều món ăn ngon, buổi tối còn có thể hát dỗ bọn họ ngủ, vốn là, bọn họ cho rằng nhất định sẽ sống hạnh phúc như vậy, nhưng là, sau lại, tất cả cũng tan vỡ.

Khi Tô Lạc nói tới chỗ này nhìn về phía An Dĩ Mạch cười cười, thấy An Dĩ Mạch vẫn rất nghiêm túc nghe, vì vậy, anh cứ tiếp tục nói.

Ở một đêm trời tuyết, cha của bọn họ cuối cùng cũng trở lại, uống rất say, cũng vừa mới vừa thua tiền, sau khi trở về không nói hai lời liền bắt đầu đánh mẹ, bọn họ bị đánh thức, em gái dựa sát vào anh trai sợ hãi khóc, nhưng bởi vì nguyên nhân cách một cánh cửa, cha mẹ của bọn họ cũng không nghe thấy bọn họ khóc, lúc ấy bọn họ rất sợ, cũng không dám đi ra ngoài, cứ như vậy nhìn cha của bọn họ đánh mẹ đến chết.

Nói tới chỗ này, An Dĩ Mạch đã không thể dùng nỗi khiếp sợ để hình dung, cô thật sự không ngờ thì ra là Tô Lạc anh có một đoạn quá khứ không muốn người biết như vậy.

Sau đó thì sao?

Sau đó, sau đó cha của bọn họ bán bọn họ cho bọn lãi suất cao dùng để còn vay nợ, sau đó, bọn họ cũng chưa từng thấy qua cha của bọn họ, sau này, những kẻ bán lãi suất cao mỗi ngày đánh bọn họ để làm thú vui, cuối cùng, trong một buổi tối trời mưa lớn, những người đó cũng uống say, đứa bé trai kia mang theo em gái của nó trốn ra khỏi cái đó địa ngục, nhưng không có nghĩ đến rồi lại vào một địa ngục khác.

Sau này, bọn họ bị người bán đến cô nhi viện Đồng Thoại, nơi đó có rất nhiều người bạn cùng lứa tuổi với bọn họ, nhưng là, mỗi ngày bọn họ còn là trải qua bị đánh bị đói.

Sau đó, các người liền được nhà Thượng Quan nuôi dưỡng rồi sao?

An Dĩ Mạch đón lấy lời của anh, anh gật đầu một cái.

Qua không được bao lâu, cô nhi viện Đồng Thoại bị kiểm tra, bên trong tất cả những đứa bé đều được giải cứu, bọn nhỏ cũng đều được những gia đình khác nhận nuôi rồi, lúc ấy, Đường Uyển vốn chỉ cần nuôi dưỡng một mình tôi, nhưng tôi lại không đồng ý, bởi vì nếu như mà tôi đi, em gái tôi sẽ không ai chăm sóc, sau lại, Thượng Quan Niên xuất hiện, sau đó ông ấy nhìn thấy chúng tôi rất đáng thương, cũng đã nhận nuôi chúng tôi rồi, thật ra thì, cũng không tính là nhận nuôi, chúng tôi tới cũng không có ở trong nhà Thượng Quan, mà Đường Uyển cũng chỉ cho chúng tôi tiền để cho chúng tôi đi học, tôi và em gái vẫn luôn ở trường học, những ngày nghỉ phải đi tìm việc làm, cứ như vậy, chúng tôi rốt cuộc đi ra khỏi Âm Ảnh.

Khi Tô Lạc đang nói điều này trên mặt thoáng qua giễu cợt, An Dĩ Mạch không biết anh là đang giễu cợt mình trả là cái gì, chỉ có điều, An Dĩ Mạch biết trong tim của anh cũng không phải có vẻ hận ý.

Dĩ Mạch, thật ra thì, cô biết không, cho tới bây giờ chúng tôi tình nguyện cũng không muốn Đường Uyển nhận nuôi.

Tô Lạc đột nhiên nói ra câu này, An Dĩ Mạch có chút kinh ngạc.

Tại sao vậy chứ?

Thật ra thì, Đường Uyển bà ấy quả thật cung cấp tiền học phí cho chúng tôi, để cho chúng tôi có thể đi học, chúng ta vô cùng phải cảm ơn bà ấy, chú Thượng Quan đối với chúng tôi cũng không phải tốt lắm, chỉ là, những thứ này thật ra thì cũng đều chỉ là một chút mặt ngoài mà thôi.

Tôi còn nhớ, đó là lúc chúng tôi mới vừa được nhận nuôi một năm kia, chúng tôi phải ở trong một phòng nhỏ cách nhà họ Quan có chút xa, bên trong chỉ có một cái giường, trời mưa còn phải gặp có thể mưa dột, đây không phải là nghiêm trọng nhất, khi đó, chú Thượng Quan vô cùng bận rộn, thường cho ra kém, mà Đường Uyển mỗi ngày đều sẽ dẫn Thượng Quan Hồng tới chỗ chúng tôi ở, mặc dù phòng ốc đơn sơ, chỉ là, viện cũng là rất lớn.

Khi đó, Thượng Quan Hồng rất nghịch ngợm, thật ra thì cũng thế, cô ấy vốn chính là một tiểu công chúa, tôi và em gái theo cô ấy làm các loại trò chơi, khi làm ngựa cho cô ấy cưỡi, học chó sủa, sau đó cô ấy vui vẻ sẽ cho chúng tôi một viên kẹo ăn, nếu như cô ấy không vui, Đường Uyển sẽ dùng roi da quất chúng tôi.

Cứ như vậy, cuộc sống của chúng tôi qua hai năm, sau lại đi trường học tôi và em gái có cuộc sống mới rốt cuộc giống như cuộc sống của người bình thường, Đường Uyển cũng không cho chúng tôi tiền sinh hoạt phí, chỉ là cho chúng tôi tiền đóng học phí, sinh hoạt phí đều là lúc chúng tôi cùng chơi với Thượng Quan Hồng khi đó Đường Uyển đã thưởng cho chúng tôi.

Sau đó thì sao, nhiều năm như vậy bà ấy vẫn luôn là đối với anh như vậy đám bọn chúng sao?

Ừ, xem như thế đi, sau lại, bà ấy cũng chưa có xen vào chúng tôi nữa, trong lúc chúng tôi nhập học năm thứ ba, bà ấy cũng đã không hề cung cấp cho chúng tôi bất kỳ tiền học phí nữa, khi đó tôi và em gái đi làm cũng kiếm rất nhiều tiền, sau đó cứ như vậy tự mình cung cấp, lúc ấy nhỏ, trong lòng sẽ có câu oán hận, sau lại từ từ trưởng thành, liền muốn Đường Uyển thật ra thì cũng không làm sai, bà ấy vốn không có trách nhiệm kia để nuôi tôi.

Không phải anh hận bà ấy sao?

Tô Lạc lắc đầu một cái, hận, anh có tư cách gì đi hận bà ấy đây.

Tôi có tư cách gì đi hận bà ấy đây.

Thật ra thì mặc dù anh nói như vậy, nhưng Dĩ Mạch suy nghĩ một chút vừa mới bắt đầu từ trong mắt Tô Lạc thấy một chút ít hận ý, thật ra thì, trong lòng Tô Lạc vẫn sẽ có chút câu oán hận, chỉ là nhiều năm như vậy tuổi tác của mình từ từ lớn lên, anh cũng hiểu được rất nhiều.

Như vậy, tại sao anh muốn trở về đây? Ở nước ngoài, không phải anh và Tô Nguyệt sinh hoạt rất tốt sao?

Là Đường Uyển để cho người ta tìm được chúng tôi, tôi còn nhớ khi đó Đường Uyển nói Thượng Quan Hồng thích một sợi dây chuyền, đó là tôi thiết kế, không qua tới bị người đoạt đi, cho nên bà đã gọi tôi trở về nước, hơn nữa, tôi đã thành danh, cũng là thời điểm để báo ân.

Nghe được Tô Lạc nói nguyên nhân trở về nước, An Dĩ Mạch có chút kinh ngạc, bất quá nhưng mà trong nội tâm cô lại là nghĩ đến Đường Uyển vì tư lợi.

Thật ra thì, Tô Lạc, anh không cần phải đến.

An Dĩ Mạch thong thả nói, thật ra thì, cô biết Tô Lạc còn có nguyên nhân không có nói ra, như vậy thì là Tô Nguyệt, thật ra thì, phải là Tô Nguyệt muốn sẽ đến đi, Tô Lạc có thể quên chuyện này, nhưng Tô Nguyệt chắc là rất khó quên được.

Tô Lạc thấy nét mặt An Dĩ Mạch cũng biết cô đã nghĩ ra được, anh cười cười, tràn đầy khổ sở.

Đúng rồi, cô còn chưa nói hôm nay cô tìm tôi là có chuyện gì chứ?

Tô Lạc trở về vấn đề chính, nhất thời An Dĩ Mạch cũng từ mới vừa trong suy nghĩ đi ra, nhìn Tô Lạc bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu sáng, An Dĩ Mạch hé mắt đột nhiên như là nhìn thấy cái người anh trai năm đó.

Dĩ Mạch, cô làm sao vậy?

Nhìn An Dĩ


/128

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status