Tổng giám đốc gian manh chỉ yêu vợ

Chương 123 - Chương 112

/128


Editor: Xám

Ngày hôm sau An Mặc Hàn ngay cả muốn đưa An Dĩ Mạch đến tập đoàn Thượng Quan cũng không có thời gian, bởi lẽ, Toàn Ti Dạ nói với An Mặc Hàn Lục Viêm đã được An Dữ Kình đưa đi, sau đó, hai người Toàn Ti Dạ và An Mặc Hàn đã đến văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Hạo Thiên, tại đó, An Dữ Kình đã chờ bọn họ rất lâu rồi.

"Thiếu gia, Toàn thiếu gia."

Chú Trần cung kính đứng ở cửa văn phòng, An Mặc Hàn và Toàn Ti Dạ gật gật đầu với ông, sau đó, chú Trần đã mở cửa văn phòng ra, để hai người Toàn Ti Dạ và An Mặc Hàn đi vào.

Sau khi An Mặc Hàn và Toàn Ti Dạ tiến vào đã nhìn thấy Lục Viêm đang đứng phía sau An Dữ Kình, An Dữ Kình ngồi trên ghế, trong tay kẹp một điếu xì-gà.

"Ngồi đi."

An Dữ Kình nhìn thấy hai người bọn họ thì mỉm cười, sau đó tỏ ý mời hai người bọn họ ngồi xuống, đồng thời ra hiệu cho Lục Viêm bưng cà phê cho hai người bọn họ, Lục Viêm lúc này hoàn toàn đặt mình nằm ngoài câu chuyện, tựa như anh ta hoàn toàn không có suy nghĩ, chỉ nhìn bọn họ với vẻ lạnh như băng, sau đó máy móc làm chuyện An Dữ Kình dặn dò.

"Tổng giám đốc An."

An Mặc Hàn không mở miệng nói chuyện, là Toàn Ti Dạ mở miệng trước, bởi vì Toàn Ti Dạ biết An Mặc Hàn tuyệt đối sẽ không mở miệng trước khi An Dữ Kình nói chuyện chính.

Toàn Ti Dạ nhìn Lục Viêm, trên khuôn mặt anh ta vẫn còn vết thương chưa khép miệng, Toàn Ti Dạ cười, Toàn Ti Dạ anh không thể không thừa nhận bản lĩnh của Lục Viêm, người của anh đã giày vò anh ta nhiều ngày như vậy, anh ta vẫn kiên trì chống đỡ, thậm chí còn có thể hợp tác với người của An Dữ Kình chạy thoát khỏi tay anh.

Phải biết rằng, Lục Viêm là người đầu tiên có thể chạy thoát khỏi tay Toàn Ti Dạ anh, xem ra An Dữ Kình cũng thật sự rất xem trọng Lục Viêm, chỉ là, không biết ông ta đã nhìn trúng năng lực của Lục Viêm, hay là thứ gì khác? Toàn Ti Dạ cười lạnh lùng với Lục Viêm, trong ý cười mang theo vẻ châm chọc.

"Toàn thiếu gia, nghe đại danh đã lâu, quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử, cậu còn ưu tú hơn ba cậu nhiều."

"Hừ, cảm ơn."

Sau đó hai người đều không nói thêm gì nữa, cuối cùng An Dữ Kình nhìn An Mặc Hàn, vẫn mở miệng trước.

"Mặc Hàn, mục đích hôm nay chú gọi cháu đến đây, chắc hẳn cháu biết."

An Mặc Hàn nghe thấy lời của ông ta thì cười lạnh lùng, sau đó uống một ngụm cà phê, lúc này mới bắt đầu nói chuyện.

"Chú à người chú cũng đã cứu ra rồi, không biết còn có yêu cầu gì với Mặc Hàn."

An Mặc Hàn lạnh lùng nhìn Lục Viêm đứng thẳng tắp phía sau An Dữ Kình một cái, sau đó mới nhìn về phía An Dữ Kình.

"Mặc Hàn, chuyện của Lục Viêm quả thực là không đúng, chú thay cậu ta xin lỗi cháu, có điều, mục đích hôm nay chú gọi cháu tới đây không chỉ là vì chuyện cỏn con đó, chắc hẳn giữa chúng ta còn có chuyện lớn, phải không?"

An Dữ Kình tựa nửa người lên ghế, sau đó hút một hơi xì-gà.

"Ha ha, chú, chuyện cạnh tranh của chúng ta để sau hẵng nói, kế tiếp chúng ta hãy nói về chuyện của anh Lục Viêm, tôi nghĩ, hẳn là chú không nên xin lỗi tôi chuyện đó, người chú nên nói xin lỗi chính là Toàn thiếu gia."

Sau khi An Mặc Hàn nói như vậy, An Dữ Kình nhíu mày, sau đó nhìn Lục Viêm một cái, Lục Viêm vẫn không có bất cứ biểu cảm nào, tiếp đó An Dữ Kình lại cười.

"Ha ha, đúng rồi, tôi lại quên mất, Toàn thiếu gia là anh trai của Dư Huyên tiểu thư, Toàn thiếu gia, An mỗ xin lỗi cậu ở đây là chưa phải phép, sau này tôi sẽ cho người mang quà đến nhận lỗi với Toàn tiểu thư và Toàn tiên sinh."

Sau khi nghe xong Toàn Ti Dạ nhếch môi, anh sẽ không tin An Dữ Kình thật lòng muốn xin lỗi anh, có điều, nếu như ông ta đã nói như vậy rồi, vậy thì anh cũng không thể không cho ông ta thể diện.

"Tổng giám đốc An đã nghiêm trọng hóa vấn đề rồi, chuyện đó anh Lục cũng đã nhận trừng phạt, tôi nghĩ, hẳn là em gái tôi cũng sẽ nể mặt tổng giám đốc An mà tha thứ cho anh Lục."

Mặc dù Toàn Ti Dạ nói như vậy, song tức giận đối với Lục Viêm trong lòng anh lại không giảm đi chút nào, có điều, anh biết giai đoạn hiện giờ không thể đối phó với Lục Viêm, nhưng Lục Viêm cũng không thể liên tục ở bên cạnh An Dữ Kình, dù thế nào anh cũng sẽ có cơ hội.

"Toàn thiếu gia thật đúng là hiểu rõ đại nghĩa."

"Ha ha ha..."

"Tổng giám đốc An, nếu không có chuyện gì, chúng tôi xin đi trước."

An Mặc Hàn không nói gì, chỉ ra hiệu cho Toàn Ti Dạ một cái, sau đó Toàn Ti Dạ đã hiểu rõ ý tứ của An Mặc Hàn. Toàn Ti Dạ vừa nói như vậy, An Dữ Kình nhíu mày rồi nhìn Lục Viêm một cái, Lục Viêm gật đầu, sau đó, An Dữ Kình tiếp tục nhìn về phía An Mặc Hàn và Toàn Ti Dạ, có điều, bọn họ không biết mặc dù trao đổi giữa bọn họ vô cùng bí ẩn, nhưng lại không thoát khỏi mắt An Mặc Hàn.

An Mặc Hàn cau hàng lông mày ưa nhìn, trong lòng nghĩ đến chuyện hôm nay An Dữ Kình gọi anh đến, sau đó trong lòng đột nhiên có cảm giác bất an.

"Chúng tôi đi trước."

An Mặc Hàn kéo Toàn Ti Dạ dậy, hai người lập tức đi ra khỏi văn phòng của An Dữ Kình, chú Trần thấy dáng vẻ vội vội vàng vàng của bọn họ thì có chút nghi hoặc, đang định đi xem xem An Dữ Kình thế nào, từ văn phòng đã truyền đến giọng nói của An Dữ Kình và Lục Viêm.

"Chuyện thế nào rồi?" An Dữ Kình hỏi, giọng nói cực kỳ trầm thấp, trong nháy mắt chú Trần đã ngừng bước.

"Tổng giám đốc yên tâm, tôi đã nhận được tin tức, đã bắt được An Dĩ Mạch rồi."

Trong giọng nói của Lục Viêm tràn đầy vẻ cung kính, chú Trần nghe đến đó thì nhíu mày, định tiến vào, có điều vẫn không vào, ông thở dài một hơi, cuối cùng vẫn rời khỏi cửa văn phòng.

"Tổng giám đốc không sợ chú Trần sẽ nói cho An Mặc Hàn sao?"

Sau khi chú Trần đi, Lục Viêm nhìn ra bên ngoài cửa, sau đó nói với An Dữ Kình.

An Dữ Kình cười, sau đó lắc đầu.

"Lão Trần sẽ không làm vậy, ông ta biết chừng mực, ông ta có thể sẽ nói cho An Mặc Hàn một vài chuyện nhỏ, có điều, ông ta vẫn biết ai là chủ nhân của ông ta."

An Dữ Kình tin tưởng chú Trần, không, theo lời Lục Viêm là An Dữ Kình cực kỳ cực kỳ tin tưởng chú Trần, mặc dù An Dữ Kình biết có rất nhiều chuyện chú Trần đều nói cho An Mặc Hàn, có điều, trước giờ An Dữ Kình chưa từng trách ông, cũng không tức giận với ông, đây là điều Lục Viêm hoàn toàn không hiểu nổi, có điều, anh ta nghĩ hẳn là giữa chú Trần và An Dữ Kình có một vài chuyện cũ, mới có thể khiến An Dữ Kình tin tưởng chú Trần như hiện giờ.

Quả nhiên, như An Dữ Kình nói, chú Trần không nói cho An Mặc Hàn chuyện này, có điều An Mặc Hàn lại tự mình điều tra được.

Sau khi đi ra khỏi tập đoàn Hạo Thiên, trong lòng An Mặc Hàn đã có một loại dự cảm không lành, anh cau mày, trong lòng đang nghĩ gì đó.

"Mặc Hàn, sao vậy, sắc mặt anh không tốt."

An Mặc Hàn và Toàn Ti Dạ ngồi vào xe, Toàn Ti Dạ vừa lái xe vừa hỏi An Mặc Hàn, An Mặc Hàn lắc đầu.

"Tôi cũng không biết, có điều, An Dữ Kình không thể để chúng ta đi dễ dàng như vậy, trừ phi ông ta đã đạt được mục đích của mình."

An Mặc Hàn phân tích như vậy, sau đó mắt anh đột nhiên sáng lên, giống như đã nghĩ ra điều gì, cuối cùng, có chút căng thẳng bấm điện thoại gọi An Dĩ Mạch.

Sau một hồi lâu, cuối cùng đầu bên kia điện thoại đã truyền đến môt giọng nói, có điều lại không phải là giọng của An Dĩ Mạch, sắc mặt An Mặc Hàn lập tức trở nên u ám, Toàn Ti Dạ cũng đã phát hiện ra vẻ bất thường của An Mặc Hàn, anh lập tức mở chức năng theo dõi tín hiệu trong xe, quay đầu lại phóng thật nhanh.

"Anh muốn gì?"

An Mặc Hàn vừa nghe thấy bên kia là giọng nói của một người đàn ông thì đã biết anh bị An Dữ Kình tính kế, quả nhiên, sau khi anh nói câu đó, chủ nhân bên kia điện thoại bèn cười, sau đó không nói gì, đã cúp điện thoại.

"Sao rồi?"

Toàn Ti Dạ hỏi, cả người An Mặc Hàn từ trên xuống dưới đều là luồng khí lạnh băng, anh sầm mặt nói: "Xem ra An Dữ Kình vẫn chưa đến nơi, tra được địa chỉ chưa? Chúng ta nhất định phải đến đó trước An Dữ Kình."

"Không thành vấn đề."

Toàn Ti Dạ cũng mang vẻ mặt nghiêm túc, hai người khiến nhiệt độ trong xe tưởng chừng đã giảm xuống mức thấp nhất.

Khi đến được khu phế tích giam giữ An Dĩ Mạch, ở đó An Mặc Hàn và Toàn Ti Dạ đã nhìn thấy An Thần Hạo đang lén lút quan sát tình hình bên trong.

"Thần Hạo..."

An Mặc Hàn đi đến sau lưng An Thần Hạo, vỗ vai cậu, dọa An Thần Hạo nhảy dựng lên, có điều khi nhìn thấy là An Mặc Hàn, An Thần Hạo lập tức thở phào một hơi, sau đó lo lắng trong lòng cũng giảm đi rất nhiều.

"Anh, cuối cùng anh đã tới rồi, chị Dĩ Mạch..."

An Thần Hạo chỉ vào bên trong, mặc dù không nhìn được gì, có điều An Mặc Hàn biết An Dĩ Mạch đang ở bên trong.

"Thần Hạo, sao em biết mà đến đây."

An Mặc Hàn hỏi, chắc hẳn An Thần Hạo sẽ không biết mà đến đây, chắc hẳn cậu cũng sẽ không biết kế hoạch của An Dữ Kình, chắc hẳn Dĩ Mạch đã bị bắt đi trên đường đến nhà Thượng Quan.

"Em đến nhà Thượng Quan tìm Tô Lạc, sau đó trên đường nhìn thấy xe của chị Dĩ Mạch, đang định đến chào hỏi chị ấy, đột nhiên một đám người đến bắt chị Dĩ Mạch lên một chiếc xe, sau đó em đã đi theo, vốn định gọi điện thoại cho anh, nhưng em mới phát hiện ra điện thoại em hết pin."

An Thần Hạo nói đến đây thì cực kỳ tự trách, cậu đã thấy tận mắt An Dĩ Mạch bị bắt lên xe.

"Không sao, em không cần tự trách, không phải anh đã đến rồi sao, em hãy nói cho anh biết tình

Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com


/128

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status