Một đêm này, An Mặc Hàn muốn An Dĩ Mạch rất nhiều lần, An Dĩ Mạch không có cầu xin tha thứ, mỗi một lần cô đều rất hoàn mĩ nghênh hợp anh, bọn họ kết hợp thật sâu mà hoàn mĩ, hận không thể hợp thành một người, không chỉ có thân thể cùng kết hợp, linh hồn càng kết hợp hơn, mãi cho đến khi trời gần sáng, bọn họ mới cùng ôm nhau ngủ.
Khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu thẳng vào phòng, An Dĩ Mạch mở mắt. Tối hôm qua bọn họ rất mãnh liệt, thấy trời hơi sáng, An Mặc Hàn mới chịu bỏ qua cho cô. Nhưng mà, khi ánh sáng mặt trời chiếu vào, cô lại không ngủ được.
Nhìn An Mặc Hàn người bên cạnh ôm mình thật chặt vào trong ngực, anh ngủ rất an tĩnh, không giống cái loại cấp trên nghiêm túc lúc ở công ty, cũng không ẩn núp phòng bị giống như ở bên ngoài, bây giờ anh rất điềm tĩnh.
An Mặc Hàn rất tuấn tú, An Dĩ Mạch không thể không thừa nhận, cô đã nhìn vào gương mặt này đã hai mươi năm. Nhưng mà, mỗi lần thấy vẻ mặt tuyệt mĩ này của anh, cô sẽ kìm lòng không được mà vùi sâu vào trong đó không thể tự thoát ra được. Có lẽ như Hạ Hi nói, An Mặc Hàn chính là thuốc phiện, đẹp đến tận cùng, làm cho người ta nghiện mãi.
An Mặc Hàn ngủ rất say, ngay cả khi tay của Dĩ Mạch ở trên mặt của anh tác quái cũng không có tỉnh. Nhìn An Mặc Hàn ngủ như vậy, suy nghĩ của An Dĩ Mạch trở về thật lâu trước kia.
Chuyện thật lâu kia là chuyện lúc trước, cô còn nhớ rõ, một năm kia, cơn ác mộng cuối cùng của cô, cũng là một năm kia, cô gặp được ba mẹ, gặp được Mặc Hàn, đứa em nhỏ hơn cô một tuổi.
Cô không biết cha mẹ của mình là ai, trí nhớ của cô mới bắt đầu từ lúc cô ở nhi viện, đó là một nơi địa ngục đối với cô, ở nơi đó. Mỗi ngày, cô phải đi xin tiền cùng với những đứa trẻ khác, những người xin được ít nhất còn phải chịu trừng phạt.
Ba tháng cô ở trong đồng thoại cô nhi viện, trong ba tháng này bị phạt rất nhiều lần. Cho đến một lần cuối cùng, cô bị Trần Chí đánh nhiều quá phải giả chết, cho nên mới có thể thoát ra được khỏi nơi đó.
Có lúc, An Dĩ Mạch luôn nghĩ, thật ra thì, cô phải cảm ơn Trần Chí. Nếu như không phải là ông ta, thì cô sẽ không gặp được ba mẹ, cũng sẽ không gặp Mặc Hàn.
Cô vẫn nhớ, khi cô hôn mê tỉnh lại đầu tiên nhìn thấy chính là ánh mắt vui mừng của An Mặc Hàn. Khi đó, cô còn đang suy nghĩ, đây là cô đã đến thiên đường ư, nếu không sao có thể gặp được một em trai đẹp trai như vậy.
Sau này, ba mẹ đặt cho cô một cái tên, cho cô một gia đình. Cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu, từ đó, cô mới dần dần đi ra từ cơn ác mộng trước kia.
An Dĩ Mạch kéo suy nghĩ trở lại, lúc này mới phát hiện An Mặc Hàn đã tỉnh, lúc này nhìn anh đang thân mật với cô, anh nhìn cô dịu dàng. Nhiều lúc cô suy nghĩ, nếu như không có An Mặc Hàn.... .....Nếu như không có An Mặc Hàn, hôm nay cô sẽ ra sao, sẽ có bộ dáng gì.
Đang suy nghĩ gì vậy?
Ấn một nụ hôn chào buổi sáng ở trên trán của cô, An Mặc Hàn hỏi dịu dàng. Khi anh tỉnh lại, anh phát hiện tay của cô vuốt ve ở trên mặt của anh. Nhưng mà suy nghĩ của cô lại ở đâu, ngay cả lúc anh gọi cô cũng không nghe được.
Đang suy nghĩ khi chúng ta còn bé.... ....
An Dĩ Mạch thành thật trả lời, khi bọn họ còn bé thật sự là hạnh phúc, rất hạnh phúc. Nhưng bây giờ, một nửa hạnh phúc của bọn họ đã bị một người làm hỏng.
Khi còn bé.......Anh còn nhớ, khi còn bé em rất nhát gan, cho đến khi học tiểu học năm thứ ba, em mới dám lớn tiếng giới thiệu với người khác về chính mình.
An Mặc Hàn trêu chọc, khi còn bé bọn họ có quá nhiều kỷ niệm tốt đẹp để nhớ lại, những kỷ niệm kia, cũng đã trôi qua nhanh chóng hết rồi.
Mặc Hàn, về sau tất cả rồi sẽ tốt.
Ừ, tất cả sẽ tốt.
Ôm thật chặt Dĩ Mạch vào trong ngực, An Mặc Hàn nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, mưa gió đi qua chính là bầu trời trong xanh. Anh, nhất định sẽ cho Dĩ Mạch một cuộc sống hạnh phúc, anh thề.... ....
Hôm nay là thứ hai, cuộc sống của mọi người lại trở về bận rộn. An Dĩ Mạch cũng bắt đầu công việc mới, chẳng qua là không nghĩ tới, vừa mới đi vào công ty thì thấy được một người đáng lẽ bây giờ nên ở nhà. An Dĩ Mạch không thể tin được nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt của mình, lại nhìn dòng chữ to lớn tên của công ty tập đoàn châu báu Thước Quang.
Cô đi lên trước, đi quanh Chiếm Nam Huyễn một vòng, lại duỗi tay ra nhéo anh. Gương mặt Chiếm Nam Huyễn rất bất dắc dĩ. Anh cũng biết nếu như Dĩ Mạch mấy người bọn họ nhìn thấy anh ở đây nhất định sẽ kinh ngạc. Chỉ là, anh không nghĩ tới mới đi làm ngày đầu tiên đã gặp được Dĩ Mạch.
Dĩ Mạch......
Chiếm Nam Huyễn bất dắc dĩ gọi cô, ý bảo cô đừng nhéo anh nữa, cửa công ty có rất nhiều người.
Chiếm Nam Huyễn? là cậu thật.
Nghe An Dĩ Mạch nói, trên trán Chiếm Nam Huyễn xuất hiện ba vạch đen. Được rồi, lúc này anh cũng rất bất dắc dĩ.
Dĩ Mạch, là tôi thật.
Vậy sao anh lại xuất hiện ở chỗ này?
Thân thế của Chiếm Nam Huyễn bọn họ đều biết, tập đoàn châu báu Thước Quang có người thừa kế duy nhất. Nhưng mà, Chiếm Nam Huyễn không thích đi tới công ty làm, nếu không, bây giờ sẽ không tới công ty. An Mặc Hàn thừa kế quốc tế Mặc Mạch, Toàn Ti Dạ cũng đã bắt đầu tiếp nhận công việc trong gia tộc, chỉ có Chiếm Nam Huyễn, mỗi ngày anh đều không có việc gì làm. Thật ra thì bọn họ cũng đều biết, Nam Huyễn cậu ấy không thích kinh doanh, cho nên, cho tới nay anh cũng không để ý tới ba mẹ ép đi làm. Nhưng mà, Dĩ Mạch sờ cằm một cái, nhìn vẻ mặt thỏa hiệp bất dắc dĩ của Chiếm Nam Huyễn, lần này đã xảy ra chuyện gì, Chiếm Nam Huyễn thỏa hiệp. Không đúng, cậu ấy sẽ không, chẳng lẽ có bí mật gì.
Tôi tới đi làm.
Tổng giám đốc? chức vụ Tổng giám đốc?
Tổng giám đốc.
Nói điều kiện với ba cậu rồi hả?
Chiếm Nam Huyễn biết không thể gạt được An Dĩ Mạch, cho nên gật đầu một cái. Không sai, là điều kiện.
A.....Hiểu rồi, đi thôi.
“Dĩ Mạch, tại sao cô lại ở đây?”
Lúc này Chiếm Nam Huyễn mới nghĩ tới, tại sao An Dĩ Mạch lại ở đây.
Tôi tới đi làm.
Công ty của chúng tôi?
Đúng vậy. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, đi thôi Tổng giám đốc đại nhân.
An Dĩ Mạch và Chiếm Nam Huyễn một trước một sau đi vào công ty. Dĩ Mạch đi vào công ty sau, trực tiếp đi phòng thiết kế báo danh, còn Chiếm Nam Huyễn thì đi vào phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Dọc theo đường đi, An Dĩ Mạch cũng nghe được nhân viên công ty đang bàn luận hôm nay công ty sẽ đến Tổng giám đốc mới. Còn có nhân viên nữ mơ mộng nói Tổng giám đốc đẹp trai cỡ nào, nhiều tiền ra sao.
An Dĩ Mạch bĩu môi. Được rồi, cô phải thừa nhận rằng không phải là cô đi vào công ty vàng bạc đá quý, mà là trung tâm buôn chuyện.
Rất nhanh Dĩ Mạch đã tìm được bộ phận quản lý thiết kế. Quản lý là một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, thoạt nhìn cô ấy rất giỏi, gương mặt rất đẹp, rất có phong cách.
Angel?
Quản lý nhìn An Dĩ Mạch một chút, lại nhìn sơ yếu lí lịch trong tay mình một cái, An Dĩ Mạch gật đầu một cái.
Trước hết cô hãy làm phụ tá của tôi đi, cần phải khảo sát.
Được, tôi biết rồi quản lý.
Dĩ Mạch cũng không có ra vẻ bất mãn, cô vừa mới bắt đầu công việc, cần từ dưới chót nhất làm lên, cho nên cô cảm thấy làm phụ tá quản lý phòng thiết kế tốt vô cùng.
Tôi tên là Linda, cô có thể gọi tôi chị Đan.
Linda nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, cô cũng không có thái độ kiêu ngạo, mà là gương mặt khiêm tốn và chân thành. Lập tức, cô có hảo cảm với cô ấy, trong lòng có ý tưởng rất nhanh, hiện tại vừa xinh mà lại không kiêu ngạo, cô gái trẻ tuổi như vậy không nhiều lắm.
Khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu thẳng vào phòng, An Dĩ Mạch mở mắt. Tối hôm qua bọn họ rất mãnh liệt, thấy trời hơi sáng, An Mặc Hàn mới chịu bỏ qua cho cô. Nhưng mà, khi ánh sáng mặt trời chiếu vào, cô lại không ngủ được.
Nhìn An Mặc Hàn người bên cạnh ôm mình thật chặt vào trong ngực, anh ngủ rất an tĩnh, không giống cái loại cấp trên nghiêm túc lúc ở công ty, cũng không ẩn núp phòng bị giống như ở bên ngoài, bây giờ anh rất điềm tĩnh.
An Mặc Hàn rất tuấn tú, An Dĩ Mạch không thể không thừa nhận, cô đã nhìn vào gương mặt này đã hai mươi năm. Nhưng mà, mỗi lần thấy vẻ mặt tuyệt mĩ này của anh, cô sẽ kìm lòng không được mà vùi sâu vào trong đó không thể tự thoát ra được. Có lẽ như Hạ Hi nói, An Mặc Hàn chính là thuốc phiện, đẹp đến tận cùng, làm cho người ta nghiện mãi.
An Mặc Hàn ngủ rất say, ngay cả khi tay của Dĩ Mạch ở trên mặt của anh tác quái cũng không có tỉnh. Nhìn An Mặc Hàn ngủ như vậy, suy nghĩ của An Dĩ Mạch trở về thật lâu trước kia.
Chuyện thật lâu kia là chuyện lúc trước, cô còn nhớ rõ, một năm kia, cơn ác mộng cuối cùng của cô, cũng là một năm kia, cô gặp được ba mẹ, gặp được Mặc Hàn, đứa em nhỏ hơn cô một tuổi.
Cô không biết cha mẹ của mình là ai, trí nhớ của cô mới bắt đầu từ lúc cô ở nhi viện, đó là một nơi địa ngục đối với cô, ở nơi đó. Mỗi ngày, cô phải đi xin tiền cùng với những đứa trẻ khác, những người xin được ít nhất còn phải chịu trừng phạt.
Ba tháng cô ở trong đồng thoại cô nhi viện, trong ba tháng này bị phạt rất nhiều lần. Cho đến một lần cuối cùng, cô bị Trần Chí đánh nhiều quá phải giả chết, cho nên mới có thể thoát ra được khỏi nơi đó.
Có lúc, An Dĩ Mạch luôn nghĩ, thật ra thì, cô phải cảm ơn Trần Chí. Nếu như không phải là ông ta, thì cô sẽ không gặp được ba mẹ, cũng sẽ không gặp Mặc Hàn.
Cô vẫn nhớ, khi cô hôn mê tỉnh lại đầu tiên nhìn thấy chính là ánh mắt vui mừng của An Mặc Hàn. Khi đó, cô còn đang suy nghĩ, đây là cô đã đến thiên đường ư, nếu không sao có thể gặp được một em trai đẹp trai như vậy.
Sau này, ba mẹ đặt cho cô một cái tên, cho cô một gia đình. Cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu, từ đó, cô mới dần dần đi ra từ cơn ác mộng trước kia.
An Dĩ Mạch kéo suy nghĩ trở lại, lúc này mới phát hiện An Mặc Hàn đã tỉnh, lúc này nhìn anh đang thân mật với cô, anh nhìn cô dịu dàng. Nhiều lúc cô suy nghĩ, nếu như không có An Mặc Hàn.... .....Nếu như không có An Mặc Hàn, hôm nay cô sẽ ra sao, sẽ có bộ dáng gì.
Đang suy nghĩ gì vậy?
Ấn một nụ hôn chào buổi sáng ở trên trán của cô, An Mặc Hàn hỏi dịu dàng. Khi anh tỉnh lại, anh phát hiện tay của cô vuốt ve ở trên mặt của anh. Nhưng mà suy nghĩ của cô lại ở đâu, ngay cả lúc anh gọi cô cũng không nghe được.
Đang suy nghĩ khi chúng ta còn bé.... ....
An Dĩ Mạch thành thật trả lời, khi bọn họ còn bé thật sự là hạnh phúc, rất hạnh phúc. Nhưng bây giờ, một nửa hạnh phúc của bọn họ đã bị một người làm hỏng.
Khi còn bé.......Anh còn nhớ, khi còn bé em rất nhát gan, cho đến khi học tiểu học năm thứ ba, em mới dám lớn tiếng giới thiệu với người khác về chính mình.
An Mặc Hàn trêu chọc, khi còn bé bọn họ có quá nhiều kỷ niệm tốt đẹp để nhớ lại, những kỷ niệm kia, cũng đã trôi qua nhanh chóng hết rồi.
Mặc Hàn, về sau tất cả rồi sẽ tốt.
Ừ, tất cả sẽ tốt.
Ôm thật chặt Dĩ Mạch vào trong ngực, An Mặc Hàn nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, mưa gió đi qua chính là bầu trời trong xanh. Anh, nhất định sẽ cho Dĩ Mạch một cuộc sống hạnh phúc, anh thề.... ....
Hôm nay là thứ hai, cuộc sống của mọi người lại trở về bận rộn. An Dĩ Mạch cũng bắt đầu công việc mới, chẳng qua là không nghĩ tới, vừa mới đi vào công ty thì thấy được một người đáng lẽ bây giờ nên ở nhà. An Dĩ Mạch không thể tin được nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt của mình, lại nhìn dòng chữ to lớn tên của công ty tập đoàn châu báu Thước Quang.
Cô đi lên trước, đi quanh Chiếm Nam Huyễn một vòng, lại duỗi tay ra nhéo anh. Gương mặt Chiếm Nam Huyễn rất bất dắc dĩ. Anh cũng biết nếu như Dĩ Mạch mấy người bọn họ nhìn thấy anh ở đây nhất định sẽ kinh ngạc. Chỉ là, anh không nghĩ tới mới đi làm ngày đầu tiên đã gặp được Dĩ Mạch.
Dĩ Mạch......
Chiếm Nam Huyễn bất dắc dĩ gọi cô, ý bảo cô đừng nhéo anh nữa, cửa công ty có rất nhiều người.
Chiếm Nam Huyễn? là cậu thật.
Nghe An Dĩ Mạch nói, trên trán Chiếm Nam Huyễn xuất hiện ba vạch đen. Được rồi, lúc này anh cũng rất bất dắc dĩ.
Dĩ Mạch, là tôi thật.
Vậy sao anh lại xuất hiện ở chỗ này?
Thân thế của Chiếm Nam Huyễn bọn họ đều biết, tập đoàn châu báu Thước Quang có người thừa kế duy nhất. Nhưng mà, Chiếm Nam Huyễn không thích đi tới công ty làm, nếu không, bây giờ sẽ không tới công ty. An Mặc Hàn thừa kế quốc tế Mặc Mạch, Toàn Ti Dạ cũng đã bắt đầu tiếp nhận công việc trong gia tộc, chỉ có Chiếm Nam Huyễn, mỗi ngày anh đều không có việc gì làm. Thật ra thì bọn họ cũng đều biết, Nam Huyễn cậu ấy không thích kinh doanh, cho nên, cho tới nay anh cũng không để ý tới ba mẹ ép đi làm. Nhưng mà, Dĩ Mạch sờ cằm một cái, nhìn vẻ mặt thỏa hiệp bất dắc dĩ của Chiếm Nam Huyễn, lần này đã xảy ra chuyện gì, Chiếm Nam Huyễn thỏa hiệp. Không đúng, cậu ấy sẽ không, chẳng lẽ có bí mật gì.
Tôi tới đi làm.
Tổng giám đốc? chức vụ Tổng giám đốc?
Tổng giám đốc.
Nói điều kiện với ba cậu rồi hả?
Chiếm Nam Huyễn biết không thể gạt được An Dĩ Mạch, cho nên gật đầu một cái. Không sai, là điều kiện.
A.....Hiểu rồi, đi thôi.
“Dĩ Mạch, tại sao cô lại ở đây?”
Lúc này Chiếm Nam Huyễn mới nghĩ tới, tại sao An Dĩ Mạch lại ở đây.
Tôi tới đi làm.
Công ty của chúng tôi?
Đúng vậy. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, đi thôi Tổng giám đốc đại nhân.
An Dĩ Mạch và Chiếm Nam Huyễn một trước một sau đi vào công ty. Dĩ Mạch đi vào công ty sau, trực tiếp đi phòng thiết kế báo danh, còn Chiếm Nam Huyễn thì đi vào phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Dọc theo đường đi, An Dĩ Mạch cũng nghe được nhân viên công ty đang bàn luận hôm nay công ty sẽ đến Tổng giám đốc mới. Còn có nhân viên nữ mơ mộng nói Tổng giám đốc đẹp trai cỡ nào, nhiều tiền ra sao.
An Dĩ Mạch bĩu môi. Được rồi, cô phải thừa nhận rằng không phải là cô đi vào công ty vàng bạc đá quý, mà là trung tâm buôn chuyện.
Rất nhanh Dĩ Mạch đã tìm được bộ phận quản lý thiết kế. Quản lý là một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, thoạt nhìn cô ấy rất giỏi, gương mặt rất đẹp, rất có phong cách.
Angel?
Quản lý nhìn An Dĩ Mạch một chút, lại nhìn sơ yếu lí lịch trong tay mình một cái, An Dĩ Mạch gật đầu một cái.
Trước hết cô hãy làm phụ tá của tôi đi, cần phải khảo sát.
Được, tôi biết rồi quản lý.
Dĩ Mạch cũng không có ra vẻ bất mãn, cô vừa mới bắt đầu công việc, cần từ dưới chót nhất làm lên, cho nên cô cảm thấy làm phụ tá quản lý phòng thiết kế tốt vô cùng.
Tôi tên là Linda, cô có thể gọi tôi chị Đan.
Linda nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, cô cũng không có thái độ kiêu ngạo, mà là gương mặt khiêm tốn và chân thành. Lập tức, cô có hảo cảm với cô ấy, trong lòng có ý tưởng rất nhanh, hiện tại vừa xinh mà lại không kiêu ngạo, cô gái trẻ tuổi như vậy không nhiều lắm.
/128
|