Editor: Huyền*Vũ
Những việc trải qua ngày hôm nay đều làm cho lòng người phấn khởi, An Mặc Hàn đạt được kết quả như mình muốn, An Dĩ Mạch cũng học được thứ bản thân vẫn luôn muốn học. Bọn họ ngày hôm nay, không chỉ là ngày Đồng Thoại Thương Thành khai trương, mà còn là khởi đầu mới của họ.
Ăn cơm tối xong, sau khi tắm, An Dĩ Mạch ngồi ở trên ghế sa lon xem phim thần tượng chiếu trên ti vi, còn vừa xem vừa cười.
Rất đẹp mắt?
An Mặc Hàn mặc áo choàng tắm đi ra, đúng lúc nhìn thấy An Dĩ Mạch xem ti vi cười, anh nhìn TV một chút, rõ ràng là một người phụ nữ đang khóc, Dĩ Mạch đang cười cái gì thế?
Em không cười TV, em là đang nghĩ đến chuyện ngày hôm nay...
Lôi kéo An Mặc Hàn ngồi xuống, An Mặc Hàn nhíu nhíu mày, bảo cô nói tiếp.
An Mặc Hàn, hôm nay vị hôn thê trong truyền thuyết của anh vậy mà chịu ấm ức rồi, hơn nữa còn bị ốm, anh nếu đã hợp tác cùng tổng giám đốc Thượng Quan, không cần đến thăm cô ta cũng được ư?
An Dĩ Mạch nghiêng nghiêng đầu, vừa nói vừa nghĩ đên vẻ mặt hôm nay của Thượng Quan Hồng.
Không phải em muốn là kết quả như thế hay sao? Có điều anh hoài nghi, em bỏ thuốc cô ta lúc nào mà anh không phát hiện ra.
Đây là điều mà An Mặc Hàn khó hiểu nhất, lẽ ra Dĩ Mạch hoàn toàn không có cơ hội bỏ thuốc Thượng Quan Hồng, làm thế nào cô ta lại đau bụng đây?
Ai nói em bỏ thuốc, căn bản cũng không phải em bỏ thuốc có được không, không phải là em làm.
An Dĩ Mạch bĩu môi, cô là nói sự thật, cô quả thật không bỏ thuốc.
Vậy đã xảy ra chuyện gì?
An Mặc Hàn nghĩ đến Thượng Quan Hồng muốn uống ly rượu kia của An Dĩ Mạch, mắt sáng lên, là ly rượu kia có vấn đề.
Ly rượu kia...
Hừ, ai bảo cô ta nhàn rỗi không chuyện gì muốn cướp đồ của người khác, đây chỉ là chút giáo huấn mà thôi.
An Mặc Hàn suy nghĩ một chút, tuy rằng Dĩ Mạch thừa nhận rượu có vấn đề, nhưng mà bọn họ uống rượu trong cùng một chai, tại sao họ không bị làm sao, lại chỉ có Thượng Quan Hồng xảy ra chuyện. Hơn nữa, anh nghe nói Thượng Quan Hồng đến bây giờ vẫn chưa khỏe lại, còn đang ở trong bệnh viện đấy.
Dĩ Mạch, tại sao anh uống lại không có chuyện gì?
Bởi vì em trộn với nước bã đậu bên trong ly rượu kia.
Ha ha ha...
An Mặc Hàn nhất thời hiểu rõ, An Dĩ Mạch vậy mà cái này cũng có thể nghĩ ra được, chuyện về sau không cần đoán anh cũng biết. Chẳng qua bã đậu không thể khiến Thượng Quan Hồng khó chịu lâu như thế được, vậy thì chính là Anna bỏ thuốc cô ta.
Sau đó là Anna bỏ thuốc?
An Dĩ Mạch nhìn An Mặc Hàn, vẻ mặt một bộ anh biết rõ rồi còn hỏi, tất nhiên, nếu như không có Anna giúp đỡ, cô cũng sẽ không thành công.
Làm sao Anna lại cùng em hồ đồ thế chứ?
Mặc dù An Mặc Hàn nói như vậy, nhưng ngôn ngữ của anh trong lúc đó không hề có một chút ý tứ trách cứ nào, anh ôm An Dĩ Mạch thật chặt, ngửi mùi hương trên tóc cô.
An Mặc Hàn, anh không biết sao? Thượng Quan Hồng vậy mà lại ỷ vào việc là vị hôn thê của anh, ở trong công ty hoành hành ngang ngược, Anna đã sớm nhìn cô ta không vừa mắt, chúng em là cùng hợp tác. Cái gì gọi là hồ đồ? Anh mới là hồ đồ ý? Vị hôn thê, vị hôn thê, thế nào mà em lại không biết anh có vị hôn thê vậy?
Nghe được giọng điệu trẻ con của An Dĩ Mạch, An Mặc Hàn bất đắc dĩ cười. Anh đã sớm muốn giải thích rõ chuyện này, có điều gần đây phải hợp tác với tập đoàn Thượng Quan, hiện tại anh còn chưa thể khiến Thượng Quan Hồng mất mặt như vậy. Bằng không, khuôn mặt tổng giám đốc Thượng Quan cũng sẽ không dễ nhìn.
Được rồi, ngoan, anh có vị hôn thê hay không em có thể không cần biết, chuyện này giao cho anh, chắc chắn anh sẽ cho em một câu trả lời vừa ý. Chẳng qua bây giờ không tiện, tổng giám đốc Thượng Quan đã đồng ý hợp tác với Mặc Mạch Quốc Tế cùng xây dựng Đồng Thoại Thương Thành, khoảng thời gian này không thể phá vỡ mối quan hệ này được.
Tổng giám đốc Thượng Quan đồng ý hợp tác rồi?
Nghe An Mặc Hàn nói, An Dĩ Mạch rất kích động, hoàn toàn quên mất vấn đề mình mới vừa nói là gì.
Ừm, lần này, Mặc Mạch Quốc Tế, tập đoàn Thượng Quan, tập đoàn Thước Quang, còn có gia tộc Toàn thị, anh nghĩ, phong ba kinh tế một lần nữa lại sắp bắt đầu rồi.
An Mặc Hàn cười, đôi mắt hoa đào rạng rỡ một cách lạ kỳ.
An Mặc Hàn, tại sao em lại có cảm giác anh cười như vậy thật đê tiện, khiến em có một loại kích động muốn tát chết anh đấy.
An Dĩ Mạch hoạt động một chút cổ tay của mình, cổ tay theo chuyển động của cô mà phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, An Mặc Hàn nguy hiểm mà nhìn cô, đưa tay trùm lên bàn tay nhỏ của cô.
Ngoan, vào lúc này hẳn là chúng ta nên ăn mừng.
Ăn mừng cái đầu anh, tránh ra, bổn tiểu thư muốn đi ngủ.
Được, công chúa đại nhân, chúng ta đi ngủ đi.
An Mặc Hàn rất dễ dàng bế lấy An Dĩ Mạch bằng tư thế ôm công chúa.
A... Thả em xuống, An Mặc Hàn, anh cái kẻ háo sắc này... Ô ô ô...
Hết thảy lời nói đều bị An Mặc Hàn dùng miệng mình chặn lại, sau đó, trong phòng liền truyền ra tiếng kêu ư a ư a đầy ngượng ngùng.
Hạnh phúc vẫn còn tiếp tục, ngày mai sẽ càng tươi đẹp hơn.
Ở vùng ngoại ô thành phố S, có một ngôi nhà với phong cách riêng biệt. Nơi này hình như là của một gia tộc đã truyền thừa nhiều năm, ngoài cửa có ít nhất hai mươi người đàn ông mặc đồ đen đeo kính râm. Những người này có trật tự ngay ngắn phân chia ở xung quanh ngôi nhà, dáng vẻ như vệ sĩ đã từng trải qua huấn luyện đặc biệt.
Lúc Thượng Quan Niên mang theo Thượng Quan Hồng đến nơi này đã là buổi trưa. Thượng Quan Hồng nhìn thấy thế trận như vậy thì nuốt nước miếng, dù sao cũng chỉ là cô gái chưa từng trải qua sóng to gió lớn, sợ hãi là rất bình thường.
Thượng Quan Niên thì không giống vậy, từ nhà xuất phát đến bây giờ ông vẫn luôn cười ha ha. Thượng Quan Hồng biết ba mình tới nơi này là vì cha của Toàn Ti Dạ, chú Toàn. Có điều cô ta không nghĩ tới, nhà Toàn Ti Dạ vậy mà lại lớn như thế, với lại còn có nhiều người lạ lùng thế này.
Thượng Quan Niên và Thượng Quan Hồng đi theo một người áo đen bước vào sân viện, Thượng Quan Hồng sít sao kéo lại cánh tay cha mình, Thượng Quan Niên vỗ vỗ tay cô ta, ra hiệu cô ta không cần phải sợ.
Ba à, chú Toàn thật sự ở nơi này sao?
Đúng, đây là nhà chú Toàn con, Hồng Hồng, lần này không thể ăn bậy linh tinh, ba ba hôm nay là có chính sự muốn tìm chú Toàn của con.
Mặc dù sự việc kia đã qua hai này rồi, Thượng Quan Hồng cũng khó chịu tận hai ngày, nhưng mà cô ta trước sau vẫn không biết mình bị làm sao. Bác sĩ nói là ngộ độc thực phẩm, Thượng Quan Niên và Thượng Quan phu nhân cũng tin vậy, cho dù Thượng Quan Hồng còn ồn ào nói là do An Dĩ Mạch giở trò quỷ, thế nhưng Thượng Quan Niên mắng cô ta nột trận, chuyện này cứ thế liền bị bỏ qua.
Con biết rồi ba à, lần này ba ăn cái gì con liền ăn cái đó, tuyệt đối sẽ không ăn bậy, yên tâm đi.
Thượng Quan Hồng ở trước mặt Thượng Quan Niên giỏi nhất là làm nũng. Hơn nữa, Thượng Quan Niên đối với dáng vẻ này của cô ta cũng rất nghe lời, vì vậy, có chuyện gì, Thượng Quan Hồng ăn vạ làm nũng liền được bỏ qua. Nếu không xem, Thượng Quan Niên nghe thấy Thượng Quan Hồng nói như vậy, bèn cười cười, hai người cùng tiến vào phòng khách.
Phải nói nơi này từ bên ngoài nhìn vào là một biệt thự của đại gia tộc, thì nhìn từ bên trong, nơi này quả thực chính là một tòa pháo đài tráng lệ. Đây là cách diễn đạt duy nhất mà Thượng Quan Hồng nghĩ tới để miêu tả điều mà cô ta chứng kiến.
Có điều cô ta hơi nghi hoặc, Toàn gia đến cùng là làm gì, sao có thể giàu có như vậy. Nhưng mà cô ta biết nếu cô nàng hỏi ba ba, ba ba sẽ không nói cho cô ta hay, cho nên cô nàng quyết định sau khi về nhà sẽ hỏi mẹ.
Niên...
Chỉ một chữ thôi cũng làm người ta có thiện cảm với chủ nhân câu nói.
Toàn đại ca.
Theo cách xưng hô của Thượng Quan Niên, Thượng Quan Hồng nhìn thấy một người đàn ông tuổi tác xấp xỉ với cha cô. Chỉ thấy người đàn ông này tay chống gậy, một thân mặc quần áo thể dục nhạt màu, đầu rất cao, tuy rằng đã có tuổi, nhưng vẫn có thể rõ ràng nhìn ra được Toàn Ti Dạ có chín phần tương tự với người đàn ông này. Chẳng qua trên gò má phải có vết sẹo dài khoảng ba phân khiến ông lộ ra vẻ có chút xa cách với mọi người.
Mời ngồi, người này hẳn là Hồng Hồng đi, tuy rằng đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhưng chú Toàn đã biết cháu từ lâu rồi.
Toàn Lịch cũng không giống như Thượng Quan Hồng nghĩ khó gần như vậy, lúc nói chuyện với cô ta Toàn Lịch vẫn luôn tươi cười.
Chú Toàn, Hồng Hồng từ đầu đã sớm ngưỡng mộ người, vẫn nghe ba ba nhắc đến người, hơn nữa lần trước là do cháu không hiểu chuyện tranh cãi ầm ĩ với Toàn Ti Dạ, còn gây phiền phức cho chú Toàn.
Ha ha ha, Hồng Hồng thật biết nói chuyện, Niên, cậu có cô con gái ngoan lắm. Đúng là Ti Dạ thật không tinh mắt, chờ cho tên tiểu tử này về tôi nhất định sẽ mắng nó, người con dâu Hồng Hồng này tôi nhận định rồi.
Toàn Lịch khi cười lên giọng điệu có chút thô lỗ, giống như loại người lăn lộn trên giang hồ, chẳng qua Thượng Quan Hồng không dám nói ra, mà quả thực Thượng Quan Hồng đã đoán đúng.
Muốn mắng con cái gì?
Mọi người đang vui vẻ trò chuyện thì Toàn Ti Dạ từ ngoài cửa đi vào.
Tới đây, con còn biết về nhà hả?
Chú Thượng Quan, Thượng Quan tiểu thư.
Cha à, cha đúng là hàm oan cho con, con về là mang chuyện làm ăn tới cho ngài đây.
Chào hỏi Thượng Quan Niên xong, Toàn Ti Dạ dáng vẻ vô tư ngồi đối diện Toàn Lịch, sau đó đưa cho ông một phần tài liệu.
Toàn đại ca, tôi lần này đến cũng là để nói chuyện này.
Ồ?
Toàn Lịch lật lật tài liệu, hết nhìn Toàn Ti Dạ lại nhìn Thượng Quan Niên, lại tiếp tục lật xem tài liệu trong tay.
Ti Dạ con mang Hồng Hồng đi thăm quan đi, cha với chú Thượng Quan của con có chuyện quan trong cần bàn.
Toàn Ti Dạ nghe ông già nhà mình hạ lệnh trục khách, bĩu môi, ra hiệu với Thượng Quan Hồng một cái, Thượng Quan Hồng hiểu ý, hai người bèn một trước một sau đi ra ngoài, chỉ lưu lại hai người Thượng Quan Niên và Toàn Lịch bàn bạc.
Thế nhưng Toàn Ti Dạ đưa Thượng Quan Hồng ra hậu viện nhà mình, sau đó giao cô ta cho một nữ giúp việc, còn mình lái xe rời đi, chỉ để lại Thượng Quan Hồng một mình ở nơi đó hờn dỗi, chửi mắng Toàn Ti Dạ.
Những việc trải qua ngày hôm nay đều làm cho lòng người phấn khởi, An Mặc Hàn đạt được kết quả như mình muốn, An Dĩ Mạch cũng học được thứ bản thân vẫn luôn muốn học. Bọn họ ngày hôm nay, không chỉ là ngày Đồng Thoại Thương Thành khai trương, mà còn là khởi đầu mới của họ.
Ăn cơm tối xong, sau khi tắm, An Dĩ Mạch ngồi ở trên ghế sa lon xem phim thần tượng chiếu trên ti vi, còn vừa xem vừa cười.
Rất đẹp mắt?
An Mặc Hàn mặc áo choàng tắm đi ra, đúng lúc nhìn thấy An Dĩ Mạch xem ti vi cười, anh nhìn TV một chút, rõ ràng là một người phụ nữ đang khóc, Dĩ Mạch đang cười cái gì thế?
Em không cười TV, em là đang nghĩ đến chuyện ngày hôm nay...
Lôi kéo An Mặc Hàn ngồi xuống, An Mặc Hàn nhíu nhíu mày, bảo cô nói tiếp.
An Mặc Hàn, hôm nay vị hôn thê trong truyền thuyết của anh vậy mà chịu ấm ức rồi, hơn nữa còn bị ốm, anh nếu đã hợp tác cùng tổng giám đốc Thượng Quan, không cần đến thăm cô ta cũng được ư?
An Dĩ Mạch nghiêng nghiêng đầu, vừa nói vừa nghĩ đên vẻ mặt hôm nay của Thượng Quan Hồng.
Không phải em muốn là kết quả như thế hay sao? Có điều anh hoài nghi, em bỏ thuốc cô ta lúc nào mà anh không phát hiện ra.
Đây là điều mà An Mặc Hàn khó hiểu nhất, lẽ ra Dĩ Mạch hoàn toàn không có cơ hội bỏ thuốc Thượng Quan Hồng, làm thế nào cô ta lại đau bụng đây?
Ai nói em bỏ thuốc, căn bản cũng không phải em bỏ thuốc có được không, không phải là em làm.
An Dĩ Mạch bĩu môi, cô là nói sự thật, cô quả thật không bỏ thuốc.
Vậy đã xảy ra chuyện gì?
An Mặc Hàn nghĩ đến Thượng Quan Hồng muốn uống ly rượu kia của An Dĩ Mạch, mắt sáng lên, là ly rượu kia có vấn đề.
Ly rượu kia...
Hừ, ai bảo cô ta nhàn rỗi không chuyện gì muốn cướp đồ của người khác, đây chỉ là chút giáo huấn mà thôi.
An Mặc Hàn suy nghĩ một chút, tuy rằng Dĩ Mạch thừa nhận rượu có vấn đề, nhưng mà bọn họ uống rượu trong cùng một chai, tại sao họ không bị làm sao, lại chỉ có Thượng Quan Hồng xảy ra chuyện. Hơn nữa, anh nghe nói Thượng Quan Hồng đến bây giờ vẫn chưa khỏe lại, còn đang ở trong bệnh viện đấy.
Dĩ Mạch, tại sao anh uống lại không có chuyện gì?
Bởi vì em trộn với nước bã đậu bên trong ly rượu kia.
Ha ha ha...
An Mặc Hàn nhất thời hiểu rõ, An Dĩ Mạch vậy mà cái này cũng có thể nghĩ ra được, chuyện về sau không cần đoán anh cũng biết. Chẳng qua bã đậu không thể khiến Thượng Quan Hồng khó chịu lâu như thế được, vậy thì chính là Anna bỏ thuốc cô ta.
Sau đó là Anna bỏ thuốc?
An Dĩ Mạch nhìn An Mặc Hàn, vẻ mặt một bộ anh biết rõ rồi còn hỏi, tất nhiên, nếu như không có Anna giúp đỡ, cô cũng sẽ không thành công.
Làm sao Anna lại cùng em hồ đồ thế chứ?
Mặc dù An Mặc Hàn nói như vậy, nhưng ngôn ngữ của anh trong lúc đó không hề có một chút ý tứ trách cứ nào, anh ôm An Dĩ Mạch thật chặt, ngửi mùi hương trên tóc cô.
An Mặc Hàn, anh không biết sao? Thượng Quan Hồng vậy mà lại ỷ vào việc là vị hôn thê của anh, ở trong công ty hoành hành ngang ngược, Anna đã sớm nhìn cô ta không vừa mắt, chúng em là cùng hợp tác. Cái gì gọi là hồ đồ? Anh mới là hồ đồ ý? Vị hôn thê, vị hôn thê, thế nào mà em lại không biết anh có vị hôn thê vậy?
Nghe được giọng điệu trẻ con của An Dĩ Mạch, An Mặc Hàn bất đắc dĩ cười. Anh đã sớm muốn giải thích rõ chuyện này, có điều gần đây phải hợp tác với tập đoàn Thượng Quan, hiện tại anh còn chưa thể khiến Thượng Quan Hồng mất mặt như vậy. Bằng không, khuôn mặt tổng giám đốc Thượng Quan cũng sẽ không dễ nhìn.
Được rồi, ngoan, anh có vị hôn thê hay không em có thể không cần biết, chuyện này giao cho anh, chắc chắn anh sẽ cho em một câu trả lời vừa ý. Chẳng qua bây giờ không tiện, tổng giám đốc Thượng Quan đã đồng ý hợp tác với Mặc Mạch Quốc Tế cùng xây dựng Đồng Thoại Thương Thành, khoảng thời gian này không thể phá vỡ mối quan hệ này được.
Tổng giám đốc Thượng Quan đồng ý hợp tác rồi?
Nghe An Mặc Hàn nói, An Dĩ Mạch rất kích động, hoàn toàn quên mất vấn đề mình mới vừa nói là gì.
Ừm, lần này, Mặc Mạch Quốc Tế, tập đoàn Thượng Quan, tập đoàn Thước Quang, còn có gia tộc Toàn thị, anh nghĩ, phong ba kinh tế một lần nữa lại sắp bắt đầu rồi.
An Mặc Hàn cười, đôi mắt hoa đào rạng rỡ một cách lạ kỳ.
An Mặc Hàn, tại sao em lại có cảm giác anh cười như vậy thật đê tiện, khiến em có một loại kích động muốn tát chết anh đấy.
An Dĩ Mạch hoạt động một chút cổ tay của mình, cổ tay theo chuyển động của cô mà phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, An Mặc Hàn nguy hiểm mà nhìn cô, đưa tay trùm lên bàn tay nhỏ của cô.
Ngoan, vào lúc này hẳn là chúng ta nên ăn mừng.
Ăn mừng cái đầu anh, tránh ra, bổn tiểu thư muốn đi ngủ.
Được, công chúa đại nhân, chúng ta đi ngủ đi.
An Mặc Hàn rất dễ dàng bế lấy An Dĩ Mạch bằng tư thế ôm công chúa.
A... Thả em xuống, An Mặc Hàn, anh cái kẻ háo sắc này... Ô ô ô...
Hết thảy lời nói đều bị An Mặc Hàn dùng miệng mình chặn lại, sau đó, trong phòng liền truyền ra tiếng kêu ư a ư a đầy ngượng ngùng.
Hạnh phúc vẫn còn tiếp tục, ngày mai sẽ càng tươi đẹp hơn.
Ở vùng ngoại ô thành phố S, có một ngôi nhà với phong cách riêng biệt. Nơi này hình như là của một gia tộc đã truyền thừa nhiều năm, ngoài cửa có ít nhất hai mươi người đàn ông mặc đồ đen đeo kính râm. Những người này có trật tự ngay ngắn phân chia ở xung quanh ngôi nhà, dáng vẻ như vệ sĩ đã từng trải qua huấn luyện đặc biệt.
Lúc Thượng Quan Niên mang theo Thượng Quan Hồng đến nơi này đã là buổi trưa. Thượng Quan Hồng nhìn thấy thế trận như vậy thì nuốt nước miếng, dù sao cũng chỉ là cô gái chưa từng trải qua sóng to gió lớn, sợ hãi là rất bình thường.
Thượng Quan Niên thì không giống vậy, từ nhà xuất phát đến bây giờ ông vẫn luôn cười ha ha. Thượng Quan Hồng biết ba mình tới nơi này là vì cha của Toàn Ti Dạ, chú Toàn. Có điều cô ta không nghĩ tới, nhà Toàn Ti Dạ vậy mà lại lớn như thế, với lại còn có nhiều người lạ lùng thế này.
Thượng Quan Niên và Thượng Quan Hồng đi theo một người áo đen bước vào sân viện, Thượng Quan Hồng sít sao kéo lại cánh tay cha mình, Thượng Quan Niên vỗ vỗ tay cô ta, ra hiệu cô ta không cần phải sợ.
Ba à, chú Toàn thật sự ở nơi này sao?
Đúng, đây là nhà chú Toàn con, Hồng Hồng, lần này không thể ăn bậy linh tinh, ba ba hôm nay là có chính sự muốn tìm chú Toàn của con.
Mặc dù sự việc kia đã qua hai này rồi, Thượng Quan Hồng cũng khó chịu tận hai ngày, nhưng mà cô ta trước sau vẫn không biết mình bị làm sao. Bác sĩ nói là ngộ độc thực phẩm, Thượng Quan Niên và Thượng Quan phu nhân cũng tin vậy, cho dù Thượng Quan Hồng còn ồn ào nói là do An Dĩ Mạch giở trò quỷ, thế nhưng Thượng Quan Niên mắng cô ta nột trận, chuyện này cứ thế liền bị bỏ qua.
Con biết rồi ba à, lần này ba ăn cái gì con liền ăn cái đó, tuyệt đối sẽ không ăn bậy, yên tâm đi.
Thượng Quan Hồng ở trước mặt Thượng Quan Niên giỏi nhất là làm nũng. Hơn nữa, Thượng Quan Niên đối với dáng vẻ này của cô ta cũng rất nghe lời, vì vậy, có chuyện gì, Thượng Quan Hồng ăn vạ làm nũng liền được bỏ qua. Nếu không xem, Thượng Quan Niên nghe thấy Thượng Quan Hồng nói như vậy, bèn cười cười, hai người cùng tiến vào phòng khách.
Phải nói nơi này từ bên ngoài nhìn vào là một biệt thự của đại gia tộc, thì nhìn từ bên trong, nơi này quả thực chính là một tòa pháo đài tráng lệ. Đây là cách diễn đạt duy nhất mà Thượng Quan Hồng nghĩ tới để miêu tả điều mà cô ta chứng kiến.
Có điều cô ta hơi nghi hoặc, Toàn gia đến cùng là làm gì, sao có thể giàu có như vậy. Nhưng mà cô ta biết nếu cô nàng hỏi ba ba, ba ba sẽ không nói cho cô ta hay, cho nên cô nàng quyết định sau khi về nhà sẽ hỏi mẹ.
Niên...
Chỉ một chữ thôi cũng làm người ta có thiện cảm với chủ nhân câu nói.
Toàn đại ca.
Theo cách xưng hô của Thượng Quan Niên, Thượng Quan Hồng nhìn thấy một người đàn ông tuổi tác xấp xỉ với cha cô. Chỉ thấy người đàn ông này tay chống gậy, một thân mặc quần áo thể dục nhạt màu, đầu rất cao, tuy rằng đã có tuổi, nhưng vẫn có thể rõ ràng nhìn ra được Toàn Ti Dạ có chín phần tương tự với người đàn ông này. Chẳng qua trên gò má phải có vết sẹo dài khoảng ba phân khiến ông lộ ra vẻ có chút xa cách với mọi người.
Mời ngồi, người này hẳn là Hồng Hồng đi, tuy rằng đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhưng chú Toàn đã biết cháu từ lâu rồi.
Toàn Lịch cũng không giống như Thượng Quan Hồng nghĩ khó gần như vậy, lúc nói chuyện với cô ta Toàn Lịch vẫn luôn tươi cười.
Chú Toàn, Hồng Hồng từ đầu đã sớm ngưỡng mộ người, vẫn nghe ba ba nhắc đến người, hơn nữa lần trước là do cháu không hiểu chuyện tranh cãi ầm ĩ với Toàn Ti Dạ, còn gây phiền phức cho chú Toàn.
Ha ha ha, Hồng Hồng thật biết nói chuyện, Niên, cậu có cô con gái ngoan lắm. Đúng là Ti Dạ thật không tinh mắt, chờ cho tên tiểu tử này về tôi nhất định sẽ mắng nó, người con dâu Hồng Hồng này tôi nhận định rồi.
Toàn Lịch khi cười lên giọng điệu có chút thô lỗ, giống như loại người lăn lộn trên giang hồ, chẳng qua Thượng Quan Hồng không dám nói ra, mà quả thực Thượng Quan Hồng đã đoán đúng.
Muốn mắng con cái gì?
Mọi người đang vui vẻ trò chuyện thì Toàn Ti Dạ từ ngoài cửa đi vào.
Tới đây, con còn biết về nhà hả?
Chú Thượng Quan, Thượng Quan tiểu thư.
Cha à, cha đúng là hàm oan cho con, con về là mang chuyện làm ăn tới cho ngài đây.
Chào hỏi Thượng Quan Niên xong, Toàn Ti Dạ dáng vẻ vô tư ngồi đối diện Toàn Lịch, sau đó đưa cho ông một phần tài liệu.
Toàn đại ca, tôi lần này đến cũng là để nói chuyện này.
Ồ?
Toàn Lịch lật lật tài liệu, hết nhìn Toàn Ti Dạ lại nhìn Thượng Quan Niên, lại tiếp tục lật xem tài liệu trong tay.
Ti Dạ con mang Hồng Hồng đi thăm quan đi, cha với chú Thượng Quan của con có chuyện quan trong cần bàn.
Toàn Ti Dạ nghe ông già nhà mình hạ lệnh trục khách, bĩu môi, ra hiệu với Thượng Quan Hồng một cái, Thượng Quan Hồng hiểu ý, hai người bèn một trước một sau đi ra ngoài, chỉ lưu lại hai người Thượng Quan Niên và Toàn Lịch bàn bạc.
Thế nhưng Toàn Ti Dạ đưa Thượng Quan Hồng ra hậu viện nhà mình, sau đó giao cô ta cho một nữ giúp việc, còn mình lái xe rời đi, chỉ để lại Thượng Quan Hồng một mình ở nơi đó hờn dỗi, chửi mắng Toàn Ti Dạ.
/128
|