Dĩ Mạch. . .
Bên này An Dĩ Mạch đã xuống xe đi vào cao ốc Mặc Mạch nghe thấy giọng nói của Dư Huyên không tự chủ run lên, trong đại sảnh vẫn là nhân viên tiếp tân kia khi cô mới vừa trở về nước đi tới Mặc Mạch quốc tế làm nhân viên nhỏ bé, Dĩ Mạch đang gọi điện thoại không thể nói chuyện với cô ấy, thì vẫy vẫy tay mang tính tượng trưng về phía cô ấy, còn vẻ mặt Tiểu Mỹ được yêu mến mà lo sợ, một cái cử chỉ cung kính về phía An Dĩ Mạch.
Huyên Huyên, ngày hôm qua không phải cậu vẫn còn ở Milan sao? Thế nào hôm nay thì về nước rồi, hơn nữa, thế nhưng cũng không nói cho tớ biết một tiếng.
An Dĩ Mạch đi vào thang máy riêng rất nhiều công nhân viên nhìn chằm chằm, vừa gọi điện thoại vừa ấn lên cửa thang máy.
Bên Milan kia kết thúc vào tối ngày hôm qua, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm.
Được, tạm biệt
Ngừng trò chuyện với Dư Huyên đúng lúc thang máy vừa tới tầng lầu cô muốn đến, lên tiếng chào với Anna, An Dĩ Mạch đã vào phòng làm việc của An Mặc Hàn.
Nếu như nói vẻ mặt tức giận của An Mặc Hàn là mang toàn bộ vật gì đó cũng đập, điều này nói rõ anh để ý bài báo đưa tin kia, nếu thật là như vậy, An Dĩ Mạch nghĩ, chuyện này đối với cô và đối với An Mặc Hàn đều là kết quả tốt.
Nhưng mà, vẻ mặt An Mặc Hàn nhàn nhã tự tại, trong tay bưng cà phê, ngồi ở trên ghế xoay chuyển người qua lại, người này thật sự là cũng không có chịu ảnh hưởng một chút nào, thật không biết tim của anh trưởng thành như thế nào, phản ứng như thế đối với Hàn Ngữ Yên mà nói là một đả kích rất lớn, An Dĩ Mạch nghĩ như vậy đẩy cửa vào đi tới ghế sa lon ngồi xuống đối diện với An Mặc Hàn, ngay sau đó Anna mang tới một ly cà phê. Diễn đàn lqđ
Ô, đại tổng giám đốc, ngài phản ứng cũng có chút quá bình tĩnh đi, như vậy người bị tổn thương là ai.
Cô không có khả năng nhìn thấy An Mặc Hàn vui mừng, theo cô biết, nhưng giải trí Thiên Ngu đã xếp kín rất nhiều ký giả vây quanh Hàn Ngữ Yên rồi, vậy mà đồng chí An Mặc Hàn nhàn nhã tự tại.
Em cũng đến quan tâm an ủi anh hay sao?
An Mặc Hàn chau chau mày, nơi nào nhìn thấy anh cần an ủi, một buổi sáng Ferman, Toàn Ti Dạ, Chiếm Nam Huyễn một người lại thêm một người tới an ủi anh một lần, không nghĩ tới ngay cả Dĩ Mạch cũng tới an ủi anh.
Không cần sao?
An Dĩ Mạch uống một hớp cà phê, cũng chau chau mày, vẻ mặt giống y hệt với An Mặc Hàn, An Mặc Hàn nhếch môi, đôi mắt hoa đào nheo lại nhìn đẹp lạ, khó trách làm Hàn Ngữ Yên đầu óc choáng váng say mê, An Dĩ Mạch thầm nghĩ.
An Dĩ Mạch, em lấy thân phận gì tới an ủi anh?
An Mặc Hàn nguy hiểm mà đi đến trước mặt của An Dĩ Mạch ngồi xổm xuống, An Dĩ Mạch nhìn vẻ mặt anh có chút nguy hiểm, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, trong lòng cảm thán một câu đứa bé ngây thơ đứa bé hãm hại không nổi.
Chị, An Mặc Hàn anh sẽ không quên em là chị của anh chứ?
An Dĩ Mạch để ly cà phê xuống, cảm giác như là nghiêm trang nhìn An Mặc Hàn, An Mặc Hàn nghe cô nói ra từ chị này, cười cười, sau đó đến gần cô ở trên môi của cô hung hăng cắn một cái, An Dĩ Mạch bị đau, nhưng mà, lại là bộ dáng gió nhẹ nước chảy, giống như vừa mới bị cắn không phải là cô.
Như vậy chứ, em cho rằng, trên thế giới này có chị em như vậy sao?
Tay An Mặc Hàn nhẹ nhàng lau vết thương trên môi An Dĩ Mạch vừa mới bị anh cắn, trong mắt lóe ra ánh sáng.
Tại sao sẽ không có chứ, chúng ta không phải như vậy sao?
An Dĩ Mạch vẫn cười như trước, giống như không có cảm giác được ánh mắt nguy hiểm và ánh sáng phức tạp trong mắt kia của An Mặc Hàn, giống như trốn tránh cái gì.
Cuối cùng, hai người cũng không có nói nữa, giằng co một hồi,
Bên này An Dĩ Mạch đã xuống xe đi vào cao ốc Mặc Mạch nghe thấy giọng nói của Dư Huyên không tự chủ run lên, trong đại sảnh vẫn là nhân viên tiếp tân kia khi cô mới vừa trở về nước đi tới Mặc Mạch quốc tế làm nhân viên nhỏ bé, Dĩ Mạch đang gọi điện thoại không thể nói chuyện với cô ấy, thì vẫy vẫy tay mang tính tượng trưng về phía cô ấy, còn vẻ mặt Tiểu Mỹ được yêu mến mà lo sợ, một cái cử chỉ cung kính về phía An Dĩ Mạch.
Huyên Huyên, ngày hôm qua không phải cậu vẫn còn ở Milan sao? Thế nào hôm nay thì về nước rồi, hơn nữa, thế nhưng cũng không nói cho tớ biết một tiếng.
An Dĩ Mạch đi vào thang máy riêng rất nhiều công nhân viên nhìn chằm chằm, vừa gọi điện thoại vừa ấn lên cửa thang máy.
Bên Milan kia kết thúc vào tối ngày hôm qua, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm.
Được, tạm biệt
Ngừng trò chuyện với Dư Huyên đúng lúc thang máy vừa tới tầng lầu cô muốn đến, lên tiếng chào với Anna, An Dĩ Mạch đã vào phòng làm việc của An Mặc Hàn.
Nếu như nói vẻ mặt tức giận của An Mặc Hàn là mang toàn bộ vật gì đó cũng đập, điều này nói rõ anh để ý bài báo đưa tin kia, nếu thật là như vậy, An Dĩ Mạch nghĩ, chuyện này đối với cô và đối với An Mặc Hàn đều là kết quả tốt.
Nhưng mà, vẻ mặt An Mặc Hàn nhàn nhã tự tại, trong tay bưng cà phê, ngồi ở trên ghế xoay chuyển người qua lại, người này thật sự là cũng không có chịu ảnh hưởng một chút nào, thật không biết tim của anh trưởng thành như thế nào, phản ứng như thế đối với Hàn Ngữ Yên mà nói là một đả kích rất lớn, An Dĩ Mạch nghĩ như vậy đẩy cửa vào đi tới ghế sa lon ngồi xuống đối diện với An Mặc Hàn, ngay sau đó Anna mang tới một ly cà phê. Diễn đàn lqđ
Ô, đại tổng giám đốc, ngài phản ứng cũng có chút quá bình tĩnh đi, như vậy người bị tổn thương là ai.
Cô không có khả năng nhìn thấy An Mặc Hàn vui mừng, theo cô biết, nhưng giải trí Thiên Ngu đã xếp kín rất nhiều ký giả vây quanh Hàn Ngữ Yên rồi, vậy mà đồng chí An Mặc Hàn nhàn nhã tự tại.
Em cũng đến quan tâm an ủi anh hay sao?
An Mặc Hàn chau chau mày, nơi nào nhìn thấy anh cần an ủi, một buổi sáng Ferman, Toàn Ti Dạ, Chiếm Nam Huyễn một người lại thêm một người tới an ủi anh một lần, không nghĩ tới ngay cả Dĩ Mạch cũng tới an ủi anh.
Không cần sao?
An Dĩ Mạch uống một hớp cà phê, cũng chau chau mày, vẻ mặt giống y hệt với An Mặc Hàn, An Mặc Hàn nhếch môi, đôi mắt hoa đào nheo lại nhìn đẹp lạ, khó trách làm Hàn Ngữ Yên đầu óc choáng váng say mê, An Dĩ Mạch thầm nghĩ.
An Dĩ Mạch, em lấy thân phận gì tới an ủi anh?
An Mặc Hàn nguy hiểm mà đi đến trước mặt của An Dĩ Mạch ngồi xổm xuống, An Dĩ Mạch nhìn vẻ mặt anh có chút nguy hiểm, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, trong lòng cảm thán một câu đứa bé ngây thơ đứa bé hãm hại không nổi.
Chị, An Mặc Hàn anh sẽ không quên em là chị của anh chứ?
An Dĩ Mạch để ly cà phê xuống, cảm giác như là nghiêm trang nhìn An Mặc Hàn, An Mặc Hàn nghe cô nói ra từ chị này, cười cười, sau đó đến gần cô ở trên môi của cô hung hăng cắn một cái, An Dĩ Mạch bị đau, nhưng mà, lại là bộ dáng gió nhẹ nước chảy, giống như vừa mới bị cắn không phải là cô.
Như vậy chứ, em cho rằng, trên thế giới này có chị em như vậy sao?
Tay An Mặc Hàn nhẹ nhàng lau vết thương trên môi An Dĩ Mạch vừa mới bị anh cắn, trong mắt lóe ra ánh sáng.
Tại sao sẽ không có chứ, chúng ta không phải như vậy sao?
An Dĩ Mạch vẫn cười như trước, giống như không có cảm giác được ánh mắt nguy hiểm và ánh sáng phức tạp trong mắt kia của An Mặc Hàn, giống như trốn tránh cái gì.
Cuối cùng, hai người cũng không có nói nữa, giằng co một hồi,
/128
|