Edit: Tuyen83
An Mặc Hàn đưa tay ôm An Dĩ Mạch vào trong ngực, khẽ vuốt mái tóc của cô.
Dĩ Mạch, em có biết, cho tới bây giờ anh muốn cũng không phải là lời cảm ơn của em, nhiều năm như vậy, anh làm tất cả, anh đều cam tâm tình nguyện, chỉ vì em, làm cái gì anh cũng có thể.
An Mặc Hàn nói lời ngọt ngào thâm tình giống như là ánh mặt trời ấm áp ở trong đêm đông giá rét này, trong nháy mắt sưởi ấm trái tim An Dĩ Mạch.
Đồ ngốc.
An Dĩ Mạch thì thầm, nhưng mà trong nội tâm lại rất ấm áp, nhiều năm như vậy, An Mặc Hàn và cô cứ gắn bó với nhau như vậy, cho tới bây giờ mặc dù cô cũng không nói gì, nhưng là, nhiều năm như vậy cô vẫn biết An Mặc Hàn đã vì cô làm mọi thứ, mặc dù chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng tất cả điều này, cô đều không thể quên.
An Mặc Hàn, em có từng nói qua em rất yêu anh hay không?
Giọng nói An Dĩ Mạch vang lên ở đêm tối yên tĩnh này nghe cảm động như vậy, trên mặt An Mặc Hàn lộ ra nụ cười kích động, đôi mắt xinh đẹp đào hoa của anh thâm tình nhìn mắt to linh động của An Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch nhìn thấy cái bộ dáng này của anh, cười cười.
An Mặc Hàn, em rất yêu anh, rất yêu anh.
An Dĩ Mạch giống như tỏ tình, lời tỏ tình rất mỹ lệ khẳng định là lời nói ấm áp đối với An Mặc Hàn, An Mặc Hàn lại một lần nữa không nhịn được ôm An Dĩ Mạch thật chặt vào trong ngực, để cho cô càng gần sát trái tim của anh hơn, cố gắng để cho cô đi đến an ủi trái tim cuồng loạn của anh lúc này.
Dĩ Mạch. . . . . . anh cũng yêu em, rất yêu rất yêu em. . . . . .
An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch trong đêm lạnh giá này, ở trên con phố mùa đông này, nói với nhau về tình yêu, trong đêm mùa đông này, hứa hẹn một lời hứa trọn đời.
Đợi đến khi bọn họ trở lại An gia thì đã muộn rồi, dì Lan bọn họ cũng đã nghỉ ngơi, khi An Dĩ Mạch tắm rửa xong đi ra, An Mặc Hàn đã nằm trên giường đọc sách, An Dĩ Mạch đi tới ngồi xuống, An Mặc Hàn đưa tay ôm cô vào lòng, sau đó hai người cùng nhau đọc sách.
Đúng rồi, Mặc Hàn, chuyện của chị Nhan như thế nào?
Khi An Dĩ Mạch thấy An Mặc Hàn nhìn thấy Lục Viêm trong sách tạp chí thương nghiệp nhất thời nghĩ tới chuyện của Chiếm Nhan, kể từ ngày bọn họ ăn cơm chung đó, mặc dù An Dĩ Mạch cũng đi ăn riêng với Chiếm Nhan hai lần rồi, chỉ là, vẫn không có hỏi chuyện của chị ấy.
Hơn nữa, gần đây Chiếm Nam Huyễn vẫn luôn ở cùng với Dư Huyên bận việc của mẹ Dư, cho nên Dĩ Mạch cũng không có hỏi anh, nhưng cô giống như nghe chị Nhan đã nói, chú Chiếm dường như không đồng ý.
Em cảm thấy, với thân phận của Lục Viêm, chú Chiếm sẽ gả chị Nhan cho anh ta sao?
An Mặc Hàn không có trực tiếp trả lời câu hỏi của An Dĩ Mạch mà là hỏi ngược lại cô.
An Dĩ Mạch lắc đầu một cái, coi như Lục Viêm là cố vấn tài chính nổi tiếng quốc tế, nhưng sau lưng của anh ta cũng không có một gia tộc khổng lồ, hơn nữa, Chiếm gia là một đại gia tộc, chú chiếm chắc sẽ không đồng ý gả Chiếm Nhan cho Lục Viêm .
Nhưng là, danh tiếng của tập đoàn Hạo Thiên cũng không nhỏ, hơn nữa, Lục Viêm rất có tiền đồ.
Hừ, tiền đồ? Coi như giờ phút này Lục Viêm làm được vị trí tổng giám đốc thay mặt Tiểu Hạo, tập đoàn Hạo Thiên không phải của anh ta thì không phải của anh ta, anh ta vẫn chỉ là một đứa bé lớn lên từ cô nhi viện, anh ta còn là một người không có gia tộc cường đại, cho nên, chỉ một điểm này, Lục Viêm đã bị loại bỏ rồi.
Nhưng cho tới bây giờ An Mặc Hàn cũng không tin tiền đồ vô lượng gì, xã hội bây giờ, coi như tiền đồ của bạn vô lượng, vậy bạn cũng có thể nói, là tiền đồ, nhưng bây giờ bạn không có gì cả, trừ phi bạn làm đến vị trí cao nhất, bạn không còn làm nữa, đây mới thật sự là tiền đồ vô lượng.
Ở xã hội này, nếu như sau lưng không có một gia tộc cường đại nào, phải có bản lãnh giống như Thượng Quan Niên như vậy, nếu như, hai thứ này bạn đều không có, như vậy, bạn cũng chỉ có thể đi làm công cho người khác, càng không cần đi nói cái gì là tiền đồ vô lượng.
Vậy em thấy dì Chiếm rất hài lòng với Lục Viêm.
An Dĩ Mạch phản bác, mặc dù cô đối với Lục Viêm không có ấn tượng tốt, chỉ là, chị Nhan hình như thật sự rất thích anh ta, cô cũng chỉ hi vọng chị Nhan hạnh phúc mà thôi, cũng chỉ hy vọng, Lục Viêm không nên phụ tình yêu của chị Nhan.
Được rồi, Dĩ Mạch, chuyện này Chiếm gia sẽ biết giải quyết, hơn nữa, chị Nhan là con gái của chú Chiếm, nhất định việc ông đang làm không phải hại chị Nhan, hơn nữa, còn có Nam Huyễn không phải sao, em cũng đừng có quên, Nam Huyễn là một cố vấn tài chính mới sau Lục Viêm, cho nên, em cũng không cần lo lắng, không còn sớm, chúng ta ngủ đi.
Nói xong An Mặc Hàn tắt đèn, sau đó bắt đầu động tay động chân ở trên người của An Dĩ Mạch, sau đó không bao lâu, trong phòng liền truyền đến tiếng gầm nhẹ của người đàn ông và tiếng rên rỉ của người phụ nữ.
Một năm mới lại tới, tất cả mọi thứ đã đi vào yên lặng, Dư Huyên mẹ Dư cũng đã xuất viện, công việc của Dư Huyên cũng đã ổn định, chỉ là, khác biệt trong đó chính là quan hệ của cô và Chiếm Nam Huyễn cũng không giống với trước kia, mặc dù Dư Huyên chưa nói, nhưng An Dĩ Mạch và Hạ Hi cũng đã phát hiện ra sự khác biệt giữa Dư Huyên và Chiếm Nam Huyễn.
Hạ Hi và Toàn Ti Dạ hai người phát triển vô cùng thuận lợi, hơn nữa, cha mẹ của Hạ Hi cũng đã gặp qua Toàn Ti Dạ rồi, chỉ là chú Toàn còn chưa gặp qua Hạ Hi.
Chỉ là, trước kia chú Toàn vừa ý con dâu là Thượng Quan Hồng, Hạ Hi vẫn còn rất lo lắng cha của Toàn Ti Dạ không thích cô, nhưng Toàn Ti Dạ nói cho cô biết rất nhiều chuyện giữa anh và cha anh, cũng nói thật ra thì cha anh cũng không phải người khó chung sống, cho nên không để cho cô lo lắng, cha anh nhất định sẽ thích cô.
An Dĩ Mạch cũng không lo lắng với Hạ Hi và Toàn Ti Dạ, cô vẫn rất lo lắng Dư Huyên và Chiếm Nam Huyễn, chuyện tình của chị Nhan và Lục Viêm dường như thật sự ảnh hưởng đến An Dĩ Mạch rồi, thành tựu của Lục Viêm đã rất tốt, nhưng chú Chiếm lại không đồng ý, nhưng Chiếm Nam Huyễn là người nối nghiệp tương lai của Chiếm gia, nếu như Dư Huyên thật sự cùng Chiếm Nam Huyễn đi cùng nhau, An Dĩ Mạch lo lắng Dư Huyên sẽ phải chịu tổn thương.
Mặc dù, hiện tại cuộc sống Dư Huyên đã đi vào quỹ đạo. Nhưng An Dĩ Mạch lại phát hiện ra bây giờ trong miệng Dư Huyên xuất hiện số lần Chiếm Nam Huyễn càng ngày sẽ càng nhiều, mà thấy hình ảnh Dư Huyên và Chiếm Nam Huyễn đi chung với nhau cũng càng ngày càng nhiều.
Aizz. . . . . .
Một tay chống cằm, An Dĩ Mạch lại tiếp tục than thở, An Mặc Hàn từ thư phòng đi ra thấy chính là bộ mặt ưu sầu của An Dĩ Mạch đang ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách.
Làm sao vậy, lại than thở chuyện gì đây?
Mặc Hàn, em lo lắng cho Huyên Huyên.
An Mặc Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, anh có thể nói anh nghe đến câu này thì rất ghen tỵ sao? Năm hết tết đến rồi anh lại không muốn An Dĩ Mạch nghĩ người phụ nữ Dư Huyên này, chỉ là, mặc dù anh không vui nhưng vẫn không thể biểu hiện ra.
Lo lắng cô ấy cái gì, cô ấy cũng không phải là đứa bé. Hơn nữa, nhưng cô ấy có Nam Huyễn lo lắng rồi.
Dĩ nhiên, câu nói sau cùng là An Mặc Hàn nói ở trong lòng, mặc dù anh biết Chiếm Nam Huyễn thích Dư Huyên, chỉ là, hai người vẫn còn chưa có nói rõ, Dĩ Mạch là bạn thân nhất của Dư Huyên, anh cũng không thể nói lung tung ở bên cạnh Dĩ Mạch.
Không phải, An Mặc Hàn. Chẳng lẽ anh cũng không lo lắng Chiếm Nam Huyễn sao?
đôi mắt An Dĩ Mạch nhìn chằm chằm An Mặc Hàn, An Mặc Hàn khẽ chau mày, trong lòng nghĩ Chẳng lẽ Dĩ Mạch cũng đã nhìn ra?
Lo lắng cho cậu ta làm gì? Anh cũng không có rãnh đi lo lắng Chiếm Nam Huyễn.
Anh ấy và Huyên Huyên, anh nói, nếu như bọn họ ở bên nhau rồi, có thể cũng muốn đối mặt tình huống chị Nhan và Lục Viêm như thế hay không?
sau khi An Mặc Hàn nghe rốt cuộc biết An Dĩ Mạch đang lo lắng cái gì rồi, thì ra là chuyện này, nhưng An Dĩ Mạch thật sự là buồn lo vô cớ rồi.
Dĩ Mạch. . . . . .
An Mặc Hàn ôm cô vào lòng, tính toán cùng cô nói chuyện thật rõ ràng, mỗi ngày cô đỡ phải lo lắng này lo lắng kia.
Hả? Anh nói.
An Dĩ Mạch cầm lên một quả táo, chính mình ăn một miếng, cho An Mặc Hàn ăn một miếng, sau đó chuẩn bị sẵn sàng rất cẩn thận nghe An Mặc Hàn nói.
Chuyện của Nam Huyễn tình huống của cậu ấy với chị Nhan không giống nhau.
Thế nào không giống nhau?
Bọn họ đều là con của Chiếm gia, như vậy có cái gì không giống nhau, An Dĩ Mạch không nghĩ ra.
Dĩ Mạch, em có thể nghĩ đơn giản, thật ra thì, nếu như em là bởi vì lo lắng chuyện của chị Nhan và Dư Huyên như vậy, nhưng thật ra là không cần thiết, chị Nhan là chị Nhan, Nam Huyễn là Nam Huyễn, hơn nữa, chú Chiếm không đồng ý Lục Viêm còn có một lý do chính là ông ấy biết thân phận của Lục Viêm, cái này em hiểu không?
An Mặc Hàn vốn là không muốn để cho An Dĩ Mạch tiếp xúc được điều này, nhưng hiện tại Dĩ Mạch lo lắng Dư Huyên như vậy, anh không muốn thấy cái bộ dáng này của Dĩ Mạch.
Anh nói là, chú Chiếm không đồng ý Lục Viêm và chị Nhan ở chung một chỗ thật ra thì nguyên nhân chính là bởi vì thân phận của Lục Viêm? Chú Chiếm ông ấy biết rõ Lục Viêm là người đó?
An Dĩ Mạch đột nhiên chợt hiểu ra, sau đó có chút hoài nghi nhìn An Mặc Hàn một cái.
Vậy ngày đó không phải anh nói chú Chiếm là bởi vì thân phận của Lục Viêm sao? Anh ta và chị Nhan không phải môn đăng hộ đối chú Chiếm không phải là vì nguyên nhân này sao?
An Mặc Hàn cười cười, khi đó anh nói không sai, chỉ có điều anh cũng chưa có nói hết.
Ừ, anh nói không sai, chú Chiếm quả thật cũng cân nhắc đến những nguyên nhân này, Dĩ Mạch ngày đó anh không nói rõ ràng với em không hi vọng em tiếp xúc được những thứ này, những việc này đều là trên thương trường ngươi lừa ta gạt, em không thích hợp.
An Mặc Hàn ôm thật chặt An Dĩ Mạch, thật ra thì anh chỉ nghĩ An Dĩ Mạch cứ như vậy ở trong ngực của anh không suy nghĩ gì cả, không cần làm gì, chỉ cần ở trong ngực của anh cuộc sống không buồn không lo là được rồi.
An Dĩ Mạch cười cười, sau đó từ trong ngực An Mặc Hàn nhìn anh, một đôi ánh mắt linh động tràn đầy kiên định.
An Mặc Hàn, em không phải là một cô gái nhỏ chỉ biết nũng nịu, Mặc Hàn, anh không muốn em tiếp xúc được những thứ đó, em cũng như vậy, em cũng không muốn để cho anh một mình chịu đựng những thứ này, chỉ là, nếu, anh đã tiếp xúc đến những thứ này, cho nên, em nghĩ muốn gánh vác cùng anh, em không phải là một tiểu công chúa cái gì cũng không hiểu được, cũng không cần anh phải bảo vệ cô gái nhỏ, Mặc Hàn, em nghĩ có thể cùng anh kề vai chiến đấu bảo vệ đồ thuộc về của chúng ta.
An Mặc Hàn nghe An Dĩ Mạch nói những lời này, thở dài một cái, tại sao anh có thể không biết An Dĩ Mạch nói những thứ này, những năm gần đây, mặc dù anh luôn luôn quang minh chính đại, đem Mặc Mạch quốc tế làm lớn như vậy, để cho An Dĩ Mạch có thể lựa chọn thứ mình thích, nhưng bây giờ, Dĩ Mạch cô cũng có phòng làm việc của mình không phải sao? dĩ nhiên An Mặc Hàn biết An Dĩ Mạch làm như vậy không chỉ là vì mơ ước của mình, vẫn là vì anh.
Dĩ Mạch. . . . . .
Mặc Hàn, anh không được quên, nhưng hiện tại tổng giám đốc của công ty vàng bạc đá quý Mạch Duyên, cho nên về sau em có việc gì không hiểu còn phải học tập ở anh, anh không thể có cái gì gạt em, hả?
An Dĩ Mạch nhìn An Mặc Hàn, ngón trỏ chỉ lỗ mũi của anh, trên mặt lộ ra vẻ uy hiếp, điều này làm cho An Mặc Hàn không thể không đồng ý cô, trong lòng anh cũng biết nếu như không đồng ý An Dĩ Mạch, cô cũng sẽ không buông tha, hơn nữa theo anh biết hiện tại phòng công tác của An Dĩ Mạch đã phát triển rất tốt rồi, cũng không lâu sau Dĩ Mạch sẽ phải tham gia cuộc so tài thiết kế đá quý quốc tế, anh cũng tin tưởng năng lực của Dĩ Mạch, nhất định có thể đủ để cho mọi người cũng biết cô, cho đến lúc đó, An Dĩ Mạch vẫn sẽ tiến vào thương giới, anh nghĩ sợ rằng cũng không ngăn được rồi.
Được, anh đồng ý với em.
Cuối cùng An Mặc Hàn đồng ý với An Dĩ Mạch, sau đó, nói suy nghĩ và tính toán của chú Chiếm đều nói cho An Dĩ Mạch, lần này, rốt cuộc An Dĩ Mạch không cần lại lo lắng Chiếm Nam Huyễn và Dư Huyên.
Thì ra là chú Chiếm suy tính nhiều như vậy.
Nghe An Mặc Hàn nói, An Dĩ Mạch ngược lại là vô cùng bội phục Chiếm Diêm, quả nhiên không hổ là tổng giám đốc tập đoàn châu báu quốc tế Thước Quang, thật sự lợi hại.
Chỉ là. . . . . . An Dĩ Mạch dùng ánh mắt kỳ quái nhìn An Mặc Hàn, trên mặt đều là vẻ mặt suy tính, Chiếm Diêm suy nghĩ cẩn trọng như vậy, ngược lại cô muốn biết An Mặc Hàn làm sao biết ý nghĩ trong lòng Chiếm Diêm.
Làm gì nhìn anh như vậy.
An Mặc Hàn nhìn vẻ mặt An Dĩ Mạch, nhìn An Dĩ Mạch mặt càng ngày đến gần, anh nhất thời có cảm giác không phải quá tốt, mặt của anh vẫn lui về sau An Dĩ Mạch vẫn đến gần, cho đến khi đầu An Mặc Hàn đã sắp tách ra khỏi cổ, An Dĩ Mạch mới ngừng lại, hỏi ra sự nghi ngờ của mình.
An Mặc Hàn, anh là làm sao biết suy nghĩ của chú Chiếm, đừng nói với em là anh đoán, em không tin tưởng anh còn có siêu năng lực như vậy.
An Mặc Hàn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của An Dĩ Mạch đến gần, nuốt một ngụm nước bọt, sau đó mới mở miệng.
Cái đó, ngày đó sau khi gặp qua chị Nhan và Lục Viêm, chú Chiếm đi tìm anh, sau đó nói với anh suy nghĩ của chú ấy, dĩ nhiên, trước kia chú Chiếm chỉ là hoài nghi thân phận của Lục Viêm, cũng là dựa vào anh lấy được chứng cứ, cho nên chú ấy đã không đồng ý chị Nhan kết hôn với Lục Viêm, hơn nữa, nhưng người như Lục Viêm không có tình người, cho nên, Dĩ Mạch, về sau em phải thường xuyên tìm chị Nhan vui vẻ ăn cơm, uống một chút cà phê, nhiều thổi một chút gió bên tai, hi vọng như vậy Chị Nhan có thể sớm một chút thoát khỏi sự mê hoặc của Lục Viêm.
Được, em biết rồi.
An Dĩ Mạch nghe An Mặc Hàn nói như vậy dĩ nhiên cũng biết tính chất nghiêm trọng của chuyện này, dĩ nhiên, đối với Lục Viêm chán ghét càng thêm sâu.
Được rồi, ngoan, không nên suy nghĩ nhiều có được hay không, chúng ta đi siêu thị xem một chút, mua chút thực phẩm, ngày mai sẽ là ngày đầu tiên của năm mới rồi, cho nên tối hôm nay sẽ vui vẻ ăn mừng một trận.
An Mặc Hàn ôm An Dĩ Mạch nói sang chuyện khác, hi vọng An Dĩ Mạch không còn muốn chuyện phiền phức.
Được rồi, đúng rồi, Mặc Hàn, hôm nay mẹ tới đây không?
Kể từ khi Lãnh Hạ khôi phục, mỗi ngày An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn đều sẽ đi biệt thự Ly Sơn nhìn xem bà, theo bà trò chuyện, chỉ là, bà vẫn không đồng ý trở về với bọn họ.
An Mặc Hàn lắc đầu một cái. Mẹ không muốn trở về, anh nói chúng ta đi theo mẹ qua Nguyên Đán, mẹ không đồng ý, mẹ nói mẹ muốn một mình trò chuyện cùng với ba, để cho chúng ta không cần phải để ý đến mẹ.
Đối với sự chấp nhất của bà, An Mặc Hàn thật sự vô lực, anh cũng không thể không đồng ý yêu cầu của bà, chỉ là, anh còn sẽ lo lắng bà.
Aizz, thôi, mẹ muốn một mình trò chuyện ở bên cạnh cha thật tốt, chúng ta cũng không cần ép buộc mẹ, đợi mẹ nghĩ thông rồi sẽ trở lại, đi thôi, chúng ta đi siêu thị.
Được.
Không nghĩ chuyện của Lãnh Hạ nữa, hai người dắt nhau đi đến siêu thị, chỉ là không ngờ gặp được nhiều người quen.
An Dĩ Mạch nhìn thấy người mà bọn họ gặp phải ở trong siêu thị không có sức lực nhìn lên trần nhà siêu thị một cái, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ, An Mặc Hàn thấy bộ dạng của An Dĩ Mạch, chau chau mày, nhìn người mà bọn họ phải gặp một chút, sau đó đẩy xe đẩy kéo Dĩ Mạch đi thẳng không nhìn những người đó, nếu Dĩ Mạch không thích, vậy bọn họ sẽ coi những người đó như không tồn tại là được.
Dĩ Mạch, chúng ta mua cái này thôi.
An Mặc Hàn như không có việc gì cầm lên một bó rau cải trắng nói với An Dĩ Mạch bên cạnh, An Dĩ Mạch vốn còn đang nghĩ tới những người đó, nhưng thấy bộ dạng của An Mặc Hàn, có chút bật cười, chỉ thấy An Mặc Hàn chỉ vào dáng người to lớn, gương mặt tà mị đẹp trai, trên tay lại cầm một bó rau cải trắng, được rồi, cô cảm giác cái tạo hình này rất khôi hài.
Ha ha, An Mặc Hàn, tạo hình kiểu người như anh buồn cười quá.
An Dĩ Mạch chỉ vào An Mặc Hàn cầm rau cải trắng cười thở không ra hơi, An Mặc Hàn chau chau mày, đem cải trắng thả vào trong xe đẩy, nhìn bộ dáng An Dĩ Mạch cười đứng không nổi, chau chau mày, thật kỳ quái sao?
An tổng giám đốc và An tiểu thư thật là rất có nhã hứng, chỉ là, các người cũng không có nhìn thấy chúng tôi sao?
An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch không để ý tới bọn họ, cũng không đại biểu bọn họ sẽ không chủ động đến nói chuyện, An Dĩ Mạch đang cười hoàn toàn quên hết tất cả người và sự vật chung quanh, khi An Mặc Hàn tràn đầy nghi ngờ nhìn An Dĩ Mạch, Thượng Quan Hồng mở miệng nói chuyện rồi, hơn nữa còn miệng đầy tức giận.
Không sai, An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch bọn họ ở trong siêu thị thật bất hạnh gặp được Thượng Quan Hồng, Tô Lạc, Tô Nguyệt và Thượng Quan phu nhân.
Ừ, có thể nói bọn họ rất không có lễ phép, không có chào hỏi Thượng Quan phu nhân, chỉ là, An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn bọn họ và Thượng Quan phu nhân quả thật chỉ có duyên gặp qua một lần, hơn nữa lần đó còn ăn cơm ở Quan gia, mà lần đó, Thượng Quan phu nhân để lại cho bọn họ ấn tượng cũng không tốt, bởi vì ngày đó trong toàn bộ quá trình Thượng Quan phu nhân dùng ánh mắt sợ hãi không dám tin và đố kị nhìn An Dĩ Mạch, mặc dù, An Dĩ Mạch không biết cô đã đắc tội gì đến Thượng Quan phu nhân, dù sao, bà đã để lại ấn tượng xấu cho cô.
Về phần An Mặc Hàn, chỉ cần anh vui vẻ, chỉ cần An Dĩ Mạch vui vẻ, bất kể cía gì anh đều có thể làm được, hơn nữa, chuyện của Lillian vẫn chưa biết rõ ràng, An Mặc Hàn đối với tổng giám đốc Thượng Quan cũng chỉ cho là một người xa lạ, anh chỉ kính trọng Thượng Quan Niên mà thôi, với Thượng Quan phu nhân và Thượng Quan Hồng không có bất kỳ quan hệ nào.
Mặc Hàn, có người vừa mới đánh rắm sao? Thật là thúi nha!
An Dĩ Mạch làm
An Mặc Hàn đưa tay ôm An Dĩ Mạch vào trong ngực, khẽ vuốt mái tóc của cô.
Dĩ Mạch, em có biết, cho tới bây giờ anh muốn cũng không phải là lời cảm ơn của em, nhiều năm như vậy, anh làm tất cả, anh đều cam tâm tình nguyện, chỉ vì em, làm cái gì anh cũng có thể.
An Mặc Hàn nói lời ngọt ngào thâm tình giống như là ánh mặt trời ấm áp ở trong đêm đông giá rét này, trong nháy mắt sưởi ấm trái tim An Dĩ Mạch.
Đồ ngốc.
An Dĩ Mạch thì thầm, nhưng mà trong nội tâm lại rất ấm áp, nhiều năm như vậy, An Mặc Hàn và cô cứ gắn bó với nhau như vậy, cho tới bây giờ mặc dù cô cũng không nói gì, nhưng là, nhiều năm như vậy cô vẫn biết An Mặc Hàn đã vì cô làm mọi thứ, mặc dù chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng tất cả điều này, cô đều không thể quên.
An Mặc Hàn, em có từng nói qua em rất yêu anh hay không?
Giọng nói An Dĩ Mạch vang lên ở đêm tối yên tĩnh này nghe cảm động như vậy, trên mặt An Mặc Hàn lộ ra nụ cười kích động, đôi mắt xinh đẹp đào hoa của anh thâm tình nhìn mắt to linh động của An Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch nhìn thấy cái bộ dáng này của anh, cười cười.
An Mặc Hàn, em rất yêu anh, rất yêu anh.
An Dĩ Mạch giống như tỏ tình, lời tỏ tình rất mỹ lệ khẳng định là lời nói ấm áp đối với An Mặc Hàn, An Mặc Hàn lại một lần nữa không nhịn được ôm An Dĩ Mạch thật chặt vào trong ngực, để cho cô càng gần sát trái tim của anh hơn, cố gắng để cho cô đi đến an ủi trái tim cuồng loạn của anh lúc này.
Dĩ Mạch. . . . . . anh cũng yêu em, rất yêu rất yêu em. . . . . .
An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch trong đêm lạnh giá này, ở trên con phố mùa đông này, nói với nhau về tình yêu, trong đêm mùa đông này, hứa hẹn một lời hứa trọn đời.
Đợi đến khi bọn họ trở lại An gia thì đã muộn rồi, dì Lan bọn họ cũng đã nghỉ ngơi, khi An Dĩ Mạch tắm rửa xong đi ra, An Mặc Hàn đã nằm trên giường đọc sách, An Dĩ Mạch đi tới ngồi xuống, An Mặc Hàn đưa tay ôm cô vào lòng, sau đó hai người cùng nhau đọc sách.
Đúng rồi, Mặc Hàn, chuyện của chị Nhan như thế nào?
Khi An Dĩ Mạch thấy An Mặc Hàn nhìn thấy Lục Viêm trong sách tạp chí thương nghiệp nhất thời nghĩ tới chuyện của Chiếm Nhan, kể từ ngày bọn họ ăn cơm chung đó, mặc dù An Dĩ Mạch cũng đi ăn riêng với Chiếm Nhan hai lần rồi, chỉ là, vẫn không có hỏi chuyện của chị ấy.
Hơn nữa, gần đây Chiếm Nam Huyễn vẫn luôn ở cùng với Dư Huyên bận việc của mẹ Dư, cho nên Dĩ Mạch cũng không có hỏi anh, nhưng cô giống như nghe chị Nhan đã nói, chú Chiếm dường như không đồng ý.
Em cảm thấy, với thân phận của Lục Viêm, chú Chiếm sẽ gả chị Nhan cho anh ta sao?
An Mặc Hàn không có trực tiếp trả lời câu hỏi của An Dĩ Mạch mà là hỏi ngược lại cô.
An Dĩ Mạch lắc đầu một cái, coi như Lục Viêm là cố vấn tài chính nổi tiếng quốc tế, nhưng sau lưng của anh ta cũng không có một gia tộc khổng lồ, hơn nữa, Chiếm gia là một đại gia tộc, chú chiếm chắc sẽ không đồng ý gả Chiếm Nhan cho Lục Viêm .
Nhưng là, danh tiếng của tập đoàn Hạo Thiên cũng không nhỏ, hơn nữa, Lục Viêm rất có tiền đồ.
Hừ, tiền đồ? Coi như giờ phút này Lục Viêm làm được vị trí tổng giám đốc thay mặt Tiểu Hạo, tập đoàn Hạo Thiên không phải của anh ta thì không phải của anh ta, anh ta vẫn chỉ là một đứa bé lớn lên từ cô nhi viện, anh ta còn là một người không có gia tộc cường đại, cho nên, chỉ một điểm này, Lục Viêm đã bị loại bỏ rồi.
Nhưng cho tới bây giờ An Mặc Hàn cũng không tin tiền đồ vô lượng gì, xã hội bây giờ, coi như tiền đồ của bạn vô lượng, vậy bạn cũng có thể nói, là tiền đồ, nhưng bây giờ bạn không có gì cả, trừ phi bạn làm đến vị trí cao nhất, bạn không còn làm nữa, đây mới thật sự là tiền đồ vô lượng.
Ở xã hội này, nếu như sau lưng không có một gia tộc cường đại nào, phải có bản lãnh giống như Thượng Quan Niên như vậy, nếu như, hai thứ này bạn đều không có, như vậy, bạn cũng chỉ có thể đi làm công cho người khác, càng không cần đi nói cái gì là tiền đồ vô lượng.
Vậy em thấy dì Chiếm rất hài lòng với Lục Viêm.
An Dĩ Mạch phản bác, mặc dù cô đối với Lục Viêm không có ấn tượng tốt, chỉ là, chị Nhan hình như thật sự rất thích anh ta, cô cũng chỉ hi vọng chị Nhan hạnh phúc mà thôi, cũng chỉ hy vọng, Lục Viêm không nên phụ tình yêu của chị Nhan.
Được rồi, Dĩ Mạch, chuyện này Chiếm gia sẽ biết giải quyết, hơn nữa, chị Nhan là con gái của chú Chiếm, nhất định việc ông đang làm không phải hại chị Nhan, hơn nữa, còn có Nam Huyễn không phải sao, em cũng đừng có quên, Nam Huyễn là một cố vấn tài chính mới sau Lục Viêm, cho nên, em cũng không cần lo lắng, không còn sớm, chúng ta ngủ đi.
Nói xong An Mặc Hàn tắt đèn, sau đó bắt đầu động tay động chân ở trên người của An Dĩ Mạch, sau đó không bao lâu, trong phòng liền truyền đến tiếng gầm nhẹ của người đàn ông và tiếng rên rỉ của người phụ nữ.
Một năm mới lại tới, tất cả mọi thứ đã đi vào yên lặng, Dư Huyên mẹ Dư cũng đã xuất viện, công việc của Dư Huyên cũng đã ổn định, chỉ là, khác biệt trong đó chính là quan hệ của cô và Chiếm Nam Huyễn cũng không giống với trước kia, mặc dù Dư Huyên chưa nói, nhưng An Dĩ Mạch và Hạ Hi cũng đã phát hiện ra sự khác biệt giữa Dư Huyên và Chiếm Nam Huyễn.
Hạ Hi và Toàn Ti Dạ hai người phát triển vô cùng thuận lợi, hơn nữa, cha mẹ của Hạ Hi cũng đã gặp qua Toàn Ti Dạ rồi, chỉ là chú Toàn còn chưa gặp qua Hạ Hi.
Chỉ là, trước kia chú Toàn vừa ý con dâu là Thượng Quan Hồng, Hạ Hi vẫn còn rất lo lắng cha của Toàn Ti Dạ không thích cô, nhưng Toàn Ti Dạ nói cho cô biết rất nhiều chuyện giữa anh và cha anh, cũng nói thật ra thì cha anh cũng không phải người khó chung sống, cho nên không để cho cô lo lắng, cha anh nhất định sẽ thích cô.
An Dĩ Mạch cũng không lo lắng với Hạ Hi và Toàn Ti Dạ, cô vẫn rất lo lắng Dư Huyên và Chiếm Nam Huyễn, chuyện tình của chị Nhan và Lục Viêm dường như thật sự ảnh hưởng đến An Dĩ Mạch rồi, thành tựu của Lục Viêm đã rất tốt, nhưng chú Chiếm lại không đồng ý, nhưng Chiếm Nam Huyễn là người nối nghiệp tương lai của Chiếm gia, nếu như Dư Huyên thật sự cùng Chiếm Nam Huyễn đi cùng nhau, An Dĩ Mạch lo lắng Dư Huyên sẽ phải chịu tổn thương.
Mặc dù, hiện tại cuộc sống Dư Huyên đã đi vào quỹ đạo. Nhưng An Dĩ Mạch lại phát hiện ra bây giờ trong miệng Dư Huyên xuất hiện số lần Chiếm Nam Huyễn càng ngày sẽ càng nhiều, mà thấy hình ảnh Dư Huyên và Chiếm Nam Huyễn đi chung với nhau cũng càng ngày càng nhiều.
Aizz. . . . . .
Một tay chống cằm, An Dĩ Mạch lại tiếp tục than thở, An Mặc Hàn từ thư phòng đi ra thấy chính là bộ mặt ưu sầu của An Dĩ Mạch đang ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách.
Làm sao vậy, lại than thở chuyện gì đây?
Mặc Hàn, em lo lắng cho Huyên Huyên.
An Mặc Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, anh có thể nói anh nghe đến câu này thì rất ghen tỵ sao? Năm hết tết đến rồi anh lại không muốn An Dĩ Mạch nghĩ người phụ nữ Dư Huyên này, chỉ là, mặc dù anh không vui nhưng vẫn không thể biểu hiện ra.
Lo lắng cô ấy cái gì, cô ấy cũng không phải là đứa bé. Hơn nữa, nhưng cô ấy có Nam Huyễn lo lắng rồi.
Dĩ nhiên, câu nói sau cùng là An Mặc Hàn nói ở trong lòng, mặc dù anh biết Chiếm Nam Huyễn thích Dư Huyên, chỉ là, hai người vẫn còn chưa có nói rõ, Dĩ Mạch là bạn thân nhất của Dư Huyên, anh cũng không thể nói lung tung ở bên cạnh Dĩ Mạch.
Không phải, An Mặc Hàn. Chẳng lẽ anh cũng không lo lắng Chiếm Nam Huyễn sao?
đôi mắt An Dĩ Mạch nhìn chằm chằm An Mặc Hàn, An Mặc Hàn khẽ chau mày, trong lòng nghĩ Chẳng lẽ Dĩ Mạch cũng đã nhìn ra?
Lo lắng cho cậu ta làm gì? Anh cũng không có rãnh đi lo lắng Chiếm Nam Huyễn.
Anh ấy và Huyên Huyên, anh nói, nếu như bọn họ ở bên nhau rồi, có thể cũng muốn đối mặt tình huống chị Nhan và Lục Viêm như thế hay không?
sau khi An Mặc Hàn nghe rốt cuộc biết An Dĩ Mạch đang lo lắng cái gì rồi, thì ra là chuyện này, nhưng An Dĩ Mạch thật sự là buồn lo vô cớ rồi.
Dĩ Mạch. . . . . .
An Mặc Hàn ôm cô vào lòng, tính toán cùng cô nói chuyện thật rõ ràng, mỗi ngày cô đỡ phải lo lắng này lo lắng kia.
Hả? Anh nói.
An Dĩ Mạch cầm lên một quả táo, chính mình ăn một miếng, cho An Mặc Hàn ăn một miếng, sau đó chuẩn bị sẵn sàng rất cẩn thận nghe An Mặc Hàn nói.
Chuyện của Nam Huyễn tình huống của cậu ấy với chị Nhan không giống nhau.
Thế nào không giống nhau?
Bọn họ đều là con của Chiếm gia, như vậy có cái gì không giống nhau, An Dĩ Mạch không nghĩ ra.
Dĩ Mạch, em có thể nghĩ đơn giản, thật ra thì, nếu như em là bởi vì lo lắng chuyện của chị Nhan và Dư Huyên như vậy, nhưng thật ra là không cần thiết, chị Nhan là chị Nhan, Nam Huyễn là Nam Huyễn, hơn nữa, chú Chiếm không đồng ý Lục Viêm còn có một lý do chính là ông ấy biết thân phận của Lục Viêm, cái này em hiểu không?
An Mặc Hàn vốn là không muốn để cho An Dĩ Mạch tiếp xúc được điều này, nhưng hiện tại Dĩ Mạch lo lắng Dư Huyên như vậy, anh không muốn thấy cái bộ dáng này của Dĩ Mạch.
Anh nói là, chú Chiếm không đồng ý Lục Viêm và chị Nhan ở chung một chỗ thật ra thì nguyên nhân chính là bởi vì thân phận của Lục Viêm? Chú Chiếm ông ấy biết rõ Lục Viêm là người đó?
An Dĩ Mạch đột nhiên chợt hiểu ra, sau đó có chút hoài nghi nhìn An Mặc Hàn một cái.
Vậy ngày đó không phải anh nói chú Chiếm là bởi vì thân phận của Lục Viêm sao? Anh ta và chị Nhan không phải môn đăng hộ đối chú Chiếm không phải là vì nguyên nhân này sao?
An Mặc Hàn cười cười, khi đó anh nói không sai, chỉ có điều anh cũng chưa có nói hết.
Ừ, anh nói không sai, chú Chiếm quả thật cũng cân nhắc đến những nguyên nhân này, Dĩ Mạch ngày đó anh không nói rõ ràng với em không hi vọng em tiếp xúc được những thứ này, những việc này đều là trên thương trường ngươi lừa ta gạt, em không thích hợp.
An Mặc Hàn ôm thật chặt An Dĩ Mạch, thật ra thì anh chỉ nghĩ An Dĩ Mạch cứ như vậy ở trong ngực của anh không suy nghĩ gì cả, không cần làm gì, chỉ cần ở trong ngực của anh cuộc sống không buồn không lo là được rồi.
An Dĩ Mạch cười cười, sau đó từ trong ngực An Mặc Hàn nhìn anh, một đôi ánh mắt linh động tràn đầy kiên định.
An Mặc Hàn, em không phải là một cô gái nhỏ chỉ biết nũng nịu, Mặc Hàn, anh không muốn em tiếp xúc được những thứ đó, em cũng như vậy, em cũng không muốn để cho anh một mình chịu đựng những thứ này, chỉ là, nếu, anh đã tiếp xúc đến những thứ này, cho nên, em nghĩ muốn gánh vác cùng anh, em không phải là một tiểu công chúa cái gì cũng không hiểu được, cũng không cần anh phải bảo vệ cô gái nhỏ, Mặc Hàn, em nghĩ có thể cùng anh kề vai chiến đấu bảo vệ đồ thuộc về của chúng ta.
An Mặc Hàn nghe An Dĩ Mạch nói những lời này, thở dài một cái, tại sao anh có thể không biết An Dĩ Mạch nói những thứ này, những năm gần đây, mặc dù anh luôn luôn quang minh chính đại, đem Mặc Mạch quốc tế làm lớn như vậy, để cho An Dĩ Mạch có thể lựa chọn thứ mình thích, nhưng bây giờ, Dĩ Mạch cô cũng có phòng làm việc của mình không phải sao? dĩ nhiên An Mặc Hàn biết An Dĩ Mạch làm như vậy không chỉ là vì mơ ước của mình, vẫn là vì anh.
Dĩ Mạch. . . . . .
Mặc Hàn, anh không được quên, nhưng hiện tại tổng giám đốc của công ty vàng bạc đá quý Mạch Duyên, cho nên về sau em có việc gì không hiểu còn phải học tập ở anh, anh không thể có cái gì gạt em, hả?
An Dĩ Mạch nhìn An Mặc Hàn, ngón trỏ chỉ lỗ mũi của anh, trên mặt lộ ra vẻ uy hiếp, điều này làm cho An Mặc Hàn không thể không đồng ý cô, trong lòng anh cũng biết nếu như không đồng ý An Dĩ Mạch, cô cũng sẽ không buông tha, hơn nữa theo anh biết hiện tại phòng công tác của An Dĩ Mạch đã phát triển rất tốt rồi, cũng không lâu sau Dĩ Mạch sẽ phải tham gia cuộc so tài thiết kế đá quý quốc tế, anh cũng tin tưởng năng lực của Dĩ Mạch, nhất định có thể đủ để cho mọi người cũng biết cô, cho đến lúc đó, An Dĩ Mạch vẫn sẽ tiến vào thương giới, anh nghĩ sợ rằng cũng không ngăn được rồi.
Được, anh đồng ý với em.
Cuối cùng An Mặc Hàn đồng ý với An Dĩ Mạch, sau đó, nói suy nghĩ và tính toán của chú Chiếm đều nói cho An Dĩ Mạch, lần này, rốt cuộc An Dĩ Mạch không cần lại lo lắng Chiếm Nam Huyễn và Dư Huyên.
Thì ra là chú Chiếm suy tính nhiều như vậy.
Nghe An Mặc Hàn nói, An Dĩ Mạch ngược lại là vô cùng bội phục Chiếm Diêm, quả nhiên không hổ là tổng giám đốc tập đoàn châu báu quốc tế Thước Quang, thật sự lợi hại.
Chỉ là. . . . . . An Dĩ Mạch dùng ánh mắt kỳ quái nhìn An Mặc Hàn, trên mặt đều là vẻ mặt suy tính, Chiếm Diêm suy nghĩ cẩn trọng như vậy, ngược lại cô muốn biết An Mặc Hàn làm sao biết ý nghĩ trong lòng Chiếm Diêm.
Làm gì nhìn anh như vậy.
An Mặc Hàn nhìn vẻ mặt An Dĩ Mạch, nhìn An Dĩ Mạch mặt càng ngày đến gần, anh nhất thời có cảm giác không phải quá tốt, mặt của anh vẫn lui về sau An Dĩ Mạch vẫn đến gần, cho đến khi đầu An Mặc Hàn đã sắp tách ra khỏi cổ, An Dĩ Mạch mới ngừng lại, hỏi ra sự nghi ngờ của mình.
An Mặc Hàn, anh là làm sao biết suy nghĩ của chú Chiếm, đừng nói với em là anh đoán, em không tin tưởng anh còn có siêu năng lực như vậy.
An Mặc Hàn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của An Dĩ Mạch đến gần, nuốt một ngụm nước bọt, sau đó mới mở miệng.
Cái đó, ngày đó sau khi gặp qua chị Nhan và Lục Viêm, chú Chiếm đi tìm anh, sau đó nói với anh suy nghĩ của chú ấy, dĩ nhiên, trước kia chú Chiếm chỉ là hoài nghi thân phận của Lục Viêm, cũng là dựa vào anh lấy được chứng cứ, cho nên chú ấy đã không đồng ý chị Nhan kết hôn với Lục Viêm, hơn nữa, nhưng người như Lục Viêm không có tình người, cho nên, Dĩ Mạch, về sau em phải thường xuyên tìm chị Nhan vui vẻ ăn cơm, uống một chút cà phê, nhiều thổi một chút gió bên tai, hi vọng như vậy Chị Nhan có thể sớm một chút thoát khỏi sự mê hoặc của Lục Viêm.
Được, em biết rồi.
An Dĩ Mạch nghe An Mặc Hàn nói như vậy dĩ nhiên cũng biết tính chất nghiêm trọng của chuyện này, dĩ nhiên, đối với Lục Viêm chán ghét càng thêm sâu.
Được rồi, ngoan, không nên suy nghĩ nhiều có được hay không, chúng ta đi siêu thị xem một chút, mua chút thực phẩm, ngày mai sẽ là ngày đầu tiên của năm mới rồi, cho nên tối hôm nay sẽ vui vẻ ăn mừng một trận.
An Mặc Hàn ôm An Dĩ Mạch nói sang chuyện khác, hi vọng An Dĩ Mạch không còn muốn chuyện phiền phức.
Được rồi, đúng rồi, Mặc Hàn, hôm nay mẹ tới đây không?
Kể từ khi Lãnh Hạ khôi phục, mỗi ngày An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn đều sẽ đi biệt thự Ly Sơn nhìn xem bà, theo bà trò chuyện, chỉ là, bà vẫn không đồng ý trở về với bọn họ.
An Mặc Hàn lắc đầu một cái. Mẹ không muốn trở về, anh nói chúng ta đi theo mẹ qua Nguyên Đán, mẹ không đồng ý, mẹ nói mẹ muốn một mình trò chuyện cùng với ba, để cho chúng ta không cần phải để ý đến mẹ.
Đối với sự chấp nhất của bà, An Mặc Hàn thật sự vô lực, anh cũng không thể không đồng ý yêu cầu của bà, chỉ là, anh còn sẽ lo lắng bà.
Aizz, thôi, mẹ muốn một mình trò chuyện ở bên cạnh cha thật tốt, chúng ta cũng không cần ép buộc mẹ, đợi mẹ nghĩ thông rồi sẽ trở lại, đi thôi, chúng ta đi siêu thị.
Được.
Không nghĩ chuyện của Lãnh Hạ nữa, hai người dắt nhau đi đến siêu thị, chỉ là không ngờ gặp được nhiều người quen.
An Dĩ Mạch nhìn thấy người mà bọn họ gặp phải ở trong siêu thị không có sức lực nhìn lên trần nhà siêu thị một cái, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ, An Mặc Hàn thấy bộ dạng của An Dĩ Mạch, chau chau mày, nhìn người mà bọn họ phải gặp một chút, sau đó đẩy xe đẩy kéo Dĩ Mạch đi thẳng không nhìn những người đó, nếu Dĩ Mạch không thích, vậy bọn họ sẽ coi những người đó như không tồn tại là được.
Dĩ Mạch, chúng ta mua cái này thôi.
An Mặc Hàn như không có việc gì cầm lên một bó rau cải trắng nói với An Dĩ Mạch bên cạnh, An Dĩ Mạch vốn còn đang nghĩ tới những người đó, nhưng thấy bộ dạng của An Mặc Hàn, có chút bật cười, chỉ thấy An Mặc Hàn chỉ vào dáng người to lớn, gương mặt tà mị đẹp trai, trên tay lại cầm một bó rau cải trắng, được rồi, cô cảm giác cái tạo hình này rất khôi hài.
Ha ha, An Mặc Hàn, tạo hình kiểu người như anh buồn cười quá.
An Dĩ Mạch chỉ vào An Mặc Hàn cầm rau cải trắng cười thở không ra hơi, An Mặc Hàn chau chau mày, đem cải trắng thả vào trong xe đẩy, nhìn bộ dáng An Dĩ Mạch cười đứng không nổi, chau chau mày, thật kỳ quái sao?
An tổng giám đốc và An tiểu thư thật là rất có nhã hứng, chỉ là, các người cũng không có nhìn thấy chúng tôi sao?
An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch không để ý tới bọn họ, cũng không đại biểu bọn họ sẽ không chủ động đến nói chuyện, An Dĩ Mạch đang cười hoàn toàn quên hết tất cả người và sự vật chung quanh, khi An Mặc Hàn tràn đầy nghi ngờ nhìn An Dĩ Mạch, Thượng Quan Hồng mở miệng nói chuyện rồi, hơn nữa còn miệng đầy tức giận.
Không sai, An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch bọn họ ở trong siêu thị thật bất hạnh gặp được Thượng Quan Hồng, Tô Lạc, Tô Nguyệt và Thượng Quan phu nhân.
Ừ, có thể nói bọn họ rất không có lễ phép, không có chào hỏi Thượng Quan phu nhân, chỉ là, An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn bọn họ và Thượng Quan phu nhân quả thật chỉ có duyên gặp qua một lần, hơn nữa lần đó còn ăn cơm ở Quan gia, mà lần đó, Thượng Quan phu nhân để lại cho bọn họ ấn tượng cũng không tốt, bởi vì ngày đó trong toàn bộ quá trình Thượng Quan phu nhân dùng ánh mắt sợ hãi không dám tin và đố kị nhìn An Dĩ Mạch, mặc dù, An Dĩ Mạch không biết cô đã đắc tội gì đến Thượng Quan phu nhân, dù sao, bà đã để lại ấn tượng xấu cho cô.
Về phần An Mặc Hàn, chỉ cần anh vui vẻ, chỉ cần An Dĩ Mạch vui vẻ, bất kể cía gì anh đều có thể làm được, hơn nữa, chuyện của Lillian vẫn chưa biết rõ ràng, An Mặc Hàn đối với tổng giám đốc Thượng Quan cũng chỉ cho là một người xa lạ, anh chỉ kính trọng Thượng Quan Niên mà thôi, với Thượng Quan phu nhân và Thượng Quan Hồng không có bất kỳ quan hệ nào.
Mặc Hàn, có người vừa mới đánh rắm sao? Thật là thúi nha!
An Dĩ Mạch làm
/128
|