Editor: MarisMiu
Bà. . . . . . Bà muốn làm gì?
Thượng Quan phu nhân nhìn chằm chằm Lillian, Thượng Quan Hồng cũng ôm Thượng Quan phu nhân thật chặt, đôi mắt hung ác nhìn Lillian.
Hừ.
Lillian nhìn thấy bộ dáng này của Thượng Quan phu nhân, cười châm chọc. Bà nghĩ, hơn hai mươi mấy năm trước, Đường Uyển nhất định sẽ không nghĩ tới bà ta cũng có hôm nay đi. Đúng vậy, thật ra ngay chính bà cũng không nghĩ tới, hơn hai mươi năm sau, bà và Đường Uyển gặp nhau lần nữa lại vào hoàn cảnh như thế này.
Đường Uyển, ngày này của hơn hai mươi năm trước, bà có nghĩ tới bà cũng sẽ có loại kết cục như ngày hôm nay hay không. Năm đó, khi bà len lén ôm con gái của tôi đi bán cho người khác, bà có nghĩ tới có ngày tôi và con gái của tôi sẽ đứng ở ngay trước mặt của bà hay không?
Khi Lillian nói đến đây, ánh mắt của An Dĩ Mạch trầm xuống. Lillian nhìn về phía An Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch gật đầu với An Mặc Hàn một cái, sau đó đi tới bên người Lillian, giống như đứng từ trên cao nhìn xuống Thượng Quan phu nhân và Thượng Quan Hồng.
Dĩ Mạch…
Bây giờ chỉ cần nhìn đến An Dĩ Mạch, Lillian liền không nhịn được muốn khóc. An Dĩ Mạch nở nụ cười, tự tay lau nước mắt trên mặt bà. Mặc dù Dĩ Mạch không nói gì, nhưng Lillian vẫn rất thỏa mãn, rất xúc động.
Mà khi tất cả chuyện này xảy ra, Thượng Quan Niên vẫn như cũ, không chút biểu cảm, nhưng thật ra, trong lòng của ông đã sôi trào ngàn vạn lần rồi, có điều, bây giờ ông thật sự không biết nên làm như thế nào. Thượng Quan phu nhân và Thượng Quan Hồng là vợ và con gái của ông, lại cùng chung sống, sủng ái với nhau nhiều năm như vậy. Còn Lillian và An Dĩ Mạch, lại là vợ và con gái của ông lúc trước khi ông bị mất trí nhớ.
Vợ trước, không sai, đúng là vợ trước của ông. Mặc dù ông không nhớ rõ, nhưng kể từ hơn hai mươi mấy năm về trước, Lillian có tới hỏi ông về chuyện con gái. Ông cho người ta bí mật điều tra, Lillian là vợ trước của ông, cũng chính vào đêm đó, khi đó bọn họ mới vừa ly hôn, mà ông, cũng vì đuổi theo Lillian nên mới xảy tai nạn xe cộ và bị mất trí nhớ.
Lillian, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cầu xin bà hãy nói cho tôi biết mà.
Thượng Quan Niên run rẩy đi đến bên người Lillian. Một bên là vợ và con gái của ông nhếch nhác đang nằm trên mặt đất, một bên khác cũng là vợ và con gái của ông cao ngạo đang đứng ở bên cạnh. Tất cả mọi người đều biết chân tướng năm đó, mà ông là người trong cuộc nhưng cái gì cũng không biết, làm sao ông có thể không nóng nảy.
Chân tướng? Ha ha, Thượng Quan Niên, đã nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ ông vẫn không hề đi tìm hiểu chân tướng năm đó ư? Thế nào, bây giờ tôi tìm được con gái của tôi rồi, ông lại muốn biết chân tướng, ông có thể đừng dối trá như vậy được nữa hay không?
Đối với Thượng Quan Niên, Lillian vừa yêu lại vừa hận. Bà nhìn người đàn ông mà bà đã từng yêu sâu đậm, nhưng hôm nay thật sự đã là cảnh còn người mất, quan hệ giữa bọn họ cũng đã kết thúc ở hơn hai mươi năm trước rồi.
Lillian, chuyện lúc trước, tôi biết là tôi sai, coi như bà hận tôi, nhưng có thể để tôi biết rõ năm đó rốt cuộc tôi đã làm cái gì lại khiến bà tức giận như vậy được không? Tại sao chúng ta lại ly hôn? Vì sao tôi lại bị mất trí nhớ?
Thật ra tất cả những chuyện này ông đã sớm biết, nhưng nhiều năm qua nhìn Hồng Hồng ngày một lớn lên, cho đến nay Lillian vẫn không tới gặp ông, có lúc ông cũng muốn cứ như vậy là được rồi, nhưng vẫn không được, mỗi đêm, ông đều nghĩ đến đêm mưa to trút nước của năm đó, cả người Lillian nhếch nhác cầu xin tình cảm của ông.
Lillian thở dài, Thượng Quan phu nhân và Thượng Quan Hồng cũng nhìn chằm chằm Lillian. An Dĩ Mạch cầm tay của Lillian, cười với bà, sau đó lại nhìn qua An Mặc Hàn.
Bên này, An Mặc Hàn đi tới bên cạnh ba của Toàn Ti Dạ nói mấy câu, sau đó nhìn về phía những người áo đen đang cầm súng kia gật đầu một cái. Không lâu sau, hiện trường lại bắt đầu hỗn loạn, có điều khoảng ba phút sau, khi An Dĩ Mạch nhìn lại bốn phía, thì nơi này chỉ còn lại Thượng Quan Niên, Thượng Quan phu nhân, Thượng Quan Hồng, An Dĩ Mạch, Lillian, An Mặc Hàn, Tô Lạc và Tô Nguyệt, Toàn Ti Dạ và ba của Toàn Ti Dạ, còn có những người đàn ông mặc áo trắng mà Lillian đưa tới kia.
Mẹ, con cũng muốn biết chuyện năm đó nha.
An Dĩ Mạch nói một câu nhẹ nhàng, lập tức khiến Lillian ngây ngẩn cả người, trong mắt tràn đầy vui mừng và không dám tin, diễn đàn marismiu lê quý đôn nước mắt của bà lại không ngừng chảy xuống, liều mạng che miệng lại muốn giấu tâm tình của mình.
Mẹ. . . . . .
An Dĩ Mạch cũng không nhịn được khóc lên, An Mặc Hàn nhìn thấy vậy liền đi tới bên người cô nhẹ nhàng ôm cô, cho cô sức mạnh, cho cô dũng khí.
Dĩ Mạch. . . . . . Dĩ Mạch, con mới vừa gọi cô là cái gì? Cô không nghe lầm chứ? Con thật. . . . . .
Lillian kích động không nói nên lời, An Dĩ Mạch nhẹ nhàng ôm lấy cô, lại kêu một tiếng.
Mẹ. . . . . .
Lần này, Lillian đã không nhịn được nữa mà kích động khóc rống lên, đã qua nhiều năm như vậy, nhiều năm vậy rồi, rốt cuộc bà cũng tìm được con gái của mình, cũng được con gái của bà thừa nhận mình là mẹ. Giờ phút này, bà nhìn Thượng Quan Niên, nhìn Thượng Quan phu nhân, giống như tất cả đều không quan trọng nữa. Hiện giờ bà chỉ cần mỗi An Dĩ Mạch là được, bây giờ bà chỉ cần mỗi con gái của bà là được, tất cả chuyện của trước kia, tất cả mọi thứ, đều không quan trọng nữa rồi.
Dĩ Mạch. . . Con gái của mẹ.
Thượng Quan Niên nhìn hai người ôm nhau khóc thút thít, trong lòng của ông cũng không nhịn được kích động theo. Chỉ là, ông biết bây giờ Lillian và An Dĩ Mạch chắc là sẽ không thừa nhận ông, nên ông chỉ có thể kêu gọi con gái của ông ở trong lòng.
Nhiều năm như vậy, thật sự không nghĩ đến sẽ có một ngày ông lại tìm thấy đứa con gái khác của mình. Nhiều năm qua, ông đều dành toàn bộ yêu thương cho Thượng Quan Hồng, bây giờ nhìn An Dĩ Mạch của ông xinh đẹp xuất sắc như thế, trong lòng vô cùng áy náy.
Dĩ Mạch, con gái của mẹ, nhiều năm như vậy, rốt cuộc mẹ cũng tìm được con, rốt cuộc đã tìm được con rồi.
Bên này, không ai để ý đến Thượng Quan phu nhân và Thượng Quan Hồng đang hung ác nhìn Lillian và An Dĩ Mạch. Lúc này, Thượng Quan Hồng càng thêm ghen tỵ, cô ta thật là không ngờ, tất cả mọi chuyện hôm nay vốn là chuẩn bị cho An Dĩ Mạch, nhưng cuối cùng, tất cả lại là cô và mẹ phải gánh chịu hậu quả. Không, tại sao có thể như thế được chứ?
Mẹ, trước tiên mẹ hãy nói cho chúng con biết chuyện năm đó đi.
Thật ra, An Dĩ Mạch rất muốn biết chuyện năm đó, hơn nữa An Mặc Hàn cũng muốn biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, mà khiến Dĩ Mạch thành cái bộ dạng kia, còn nhớ rõ lúc ấy khi bọn họ vừa nhìn thấy An Dĩ Mạch, khi đó An Dĩ Mạch. . . . . . Nghĩ tới đây, An Mặc Hàn liền ôm cô thật chặt, hiện tại anh rất sợ hãi, chỉ cần nghĩ đến Dĩ Mạch đã từng chịu khổ, tim của anh liền đau đớn.
Được rồi, Mặc Hàn, chuyện đều đã qua rồi.
An Dĩ Mạch an ủi anh, bởi vì cô biết An Mặc Hàn nhất định đang nghĩ tới chuyện năm đó. Thật ra đôi khi chính cô cũng sẽ nghĩ, năm đó nếu như cô không kiên trì nổi, nếu như không gặp An Mặc Hàn và ba mẹ, có phải khi đó cô đã chết rồi hay không, mà cô cũng sẽ không có hôm nay rồi.
Dĩ Mạch, đồng ý với anh, về sau tuyệt đối không được rời khỏi anh, tuyệt đối không được.
An Mặc Hàn ôm cô thật chặt, anh không chịu đựng được khi An Dĩ Mạch rời khỏi anh, một chút cũng không chịu được.
Được được, Mặc Hàn, em đồng ý anh.
An Dĩ Mạch vỗ lưng của anh, an ủi hắn. Bên này, Lillian cũng bắt đầu kể lại chuyện năm đó, An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch tìm một vị trí ngồi xuống, Thượng Quan Niên cũng ngồi xuống, tô lạc và Tô Nguyệt cũng đỡ Thượng Quan phu nhân và Thượng Quan Hồng lên rồi tìm một vị trí ngồi xuống, lại nhìn
Bà. . . . . . Bà muốn làm gì?
Thượng Quan phu nhân nhìn chằm chằm Lillian, Thượng Quan Hồng cũng ôm Thượng Quan phu nhân thật chặt, đôi mắt hung ác nhìn Lillian.
Hừ.
Lillian nhìn thấy bộ dáng này của Thượng Quan phu nhân, cười châm chọc. Bà nghĩ, hơn hai mươi mấy năm trước, Đường Uyển nhất định sẽ không nghĩ tới bà ta cũng có hôm nay đi. Đúng vậy, thật ra ngay chính bà cũng không nghĩ tới, hơn hai mươi năm sau, bà và Đường Uyển gặp nhau lần nữa lại vào hoàn cảnh như thế này.
Đường Uyển, ngày này của hơn hai mươi năm trước, bà có nghĩ tới bà cũng sẽ có loại kết cục như ngày hôm nay hay không. Năm đó, khi bà len lén ôm con gái của tôi đi bán cho người khác, bà có nghĩ tới có ngày tôi và con gái của tôi sẽ đứng ở ngay trước mặt của bà hay không?
Khi Lillian nói đến đây, ánh mắt của An Dĩ Mạch trầm xuống. Lillian nhìn về phía An Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch gật đầu với An Mặc Hàn một cái, sau đó đi tới bên người Lillian, giống như đứng từ trên cao nhìn xuống Thượng Quan phu nhân và Thượng Quan Hồng.
Dĩ Mạch…
Bây giờ chỉ cần nhìn đến An Dĩ Mạch, Lillian liền không nhịn được muốn khóc. An Dĩ Mạch nở nụ cười, tự tay lau nước mắt trên mặt bà. Mặc dù Dĩ Mạch không nói gì, nhưng Lillian vẫn rất thỏa mãn, rất xúc động.
Mà khi tất cả chuyện này xảy ra, Thượng Quan Niên vẫn như cũ, không chút biểu cảm, nhưng thật ra, trong lòng của ông đã sôi trào ngàn vạn lần rồi, có điều, bây giờ ông thật sự không biết nên làm như thế nào. Thượng Quan phu nhân và Thượng Quan Hồng là vợ và con gái của ông, lại cùng chung sống, sủng ái với nhau nhiều năm như vậy. Còn Lillian và An Dĩ Mạch, lại là vợ và con gái của ông lúc trước khi ông bị mất trí nhớ.
Vợ trước, không sai, đúng là vợ trước của ông. Mặc dù ông không nhớ rõ, nhưng kể từ hơn hai mươi mấy năm về trước, Lillian có tới hỏi ông về chuyện con gái. Ông cho người ta bí mật điều tra, Lillian là vợ trước của ông, cũng chính vào đêm đó, khi đó bọn họ mới vừa ly hôn, mà ông, cũng vì đuổi theo Lillian nên mới xảy tai nạn xe cộ và bị mất trí nhớ.
Lillian, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cầu xin bà hãy nói cho tôi biết mà.
Thượng Quan Niên run rẩy đi đến bên người Lillian. Một bên là vợ và con gái của ông nhếch nhác đang nằm trên mặt đất, một bên khác cũng là vợ và con gái của ông cao ngạo đang đứng ở bên cạnh. Tất cả mọi người đều biết chân tướng năm đó, mà ông là người trong cuộc nhưng cái gì cũng không biết, làm sao ông có thể không nóng nảy.
Chân tướng? Ha ha, Thượng Quan Niên, đã nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ ông vẫn không hề đi tìm hiểu chân tướng năm đó ư? Thế nào, bây giờ tôi tìm được con gái của tôi rồi, ông lại muốn biết chân tướng, ông có thể đừng dối trá như vậy được nữa hay không?
Đối với Thượng Quan Niên, Lillian vừa yêu lại vừa hận. Bà nhìn người đàn ông mà bà đã từng yêu sâu đậm, nhưng hôm nay thật sự đã là cảnh còn người mất, quan hệ giữa bọn họ cũng đã kết thúc ở hơn hai mươi năm trước rồi.
Lillian, chuyện lúc trước, tôi biết là tôi sai, coi như bà hận tôi, nhưng có thể để tôi biết rõ năm đó rốt cuộc tôi đã làm cái gì lại khiến bà tức giận như vậy được không? Tại sao chúng ta lại ly hôn? Vì sao tôi lại bị mất trí nhớ?
Thật ra tất cả những chuyện này ông đã sớm biết, nhưng nhiều năm qua nhìn Hồng Hồng ngày một lớn lên, cho đến nay Lillian vẫn không tới gặp ông, có lúc ông cũng muốn cứ như vậy là được rồi, nhưng vẫn không được, mỗi đêm, ông đều nghĩ đến đêm mưa to trút nước của năm đó, cả người Lillian nhếch nhác cầu xin tình cảm của ông.
Lillian thở dài, Thượng Quan phu nhân và Thượng Quan Hồng cũng nhìn chằm chằm Lillian. An Dĩ Mạch cầm tay của Lillian, cười với bà, sau đó lại nhìn qua An Mặc Hàn.
Bên này, An Mặc Hàn đi tới bên cạnh ba của Toàn Ti Dạ nói mấy câu, sau đó nhìn về phía những người áo đen đang cầm súng kia gật đầu một cái. Không lâu sau, hiện trường lại bắt đầu hỗn loạn, có điều khoảng ba phút sau, khi An Dĩ Mạch nhìn lại bốn phía, thì nơi này chỉ còn lại Thượng Quan Niên, Thượng Quan phu nhân, Thượng Quan Hồng, An Dĩ Mạch, Lillian, An Mặc Hàn, Tô Lạc và Tô Nguyệt, Toàn Ti Dạ và ba của Toàn Ti Dạ, còn có những người đàn ông mặc áo trắng mà Lillian đưa tới kia.
Mẹ, con cũng muốn biết chuyện năm đó nha.
An Dĩ Mạch nói một câu nhẹ nhàng, lập tức khiến Lillian ngây ngẩn cả người, trong mắt tràn đầy vui mừng và không dám tin, diễn đàn marismiu lê quý đôn nước mắt của bà lại không ngừng chảy xuống, liều mạng che miệng lại muốn giấu tâm tình của mình.
Mẹ. . . . . .
An Dĩ Mạch cũng không nhịn được khóc lên, An Mặc Hàn nhìn thấy vậy liền đi tới bên người cô nhẹ nhàng ôm cô, cho cô sức mạnh, cho cô dũng khí.
Dĩ Mạch. . . . . . Dĩ Mạch, con mới vừa gọi cô là cái gì? Cô không nghe lầm chứ? Con thật. . . . . .
Lillian kích động không nói nên lời, An Dĩ Mạch nhẹ nhàng ôm lấy cô, lại kêu một tiếng.
Mẹ. . . . . .
Lần này, Lillian đã không nhịn được nữa mà kích động khóc rống lên, đã qua nhiều năm như vậy, nhiều năm vậy rồi, rốt cuộc bà cũng tìm được con gái của mình, cũng được con gái của bà thừa nhận mình là mẹ. Giờ phút này, bà nhìn Thượng Quan Niên, nhìn Thượng Quan phu nhân, giống như tất cả đều không quan trọng nữa. Hiện giờ bà chỉ cần mỗi An Dĩ Mạch là được, bây giờ bà chỉ cần mỗi con gái của bà là được, tất cả chuyện của trước kia, tất cả mọi thứ, đều không quan trọng nữa rồi.
Dĩ Mạch. . . Con gái của mẹ.
Thượng Quan Niên nhìn hai người ôm nhau khóc thút thít, trong lòng của ông cũng không nhịn được kích động theo. Chỉ là, ông biết bây giờ Lillian và An Dĩ Mạch chắc là sẽ không thừa nhận ông, nên ông chỉ có thể kêu gọi con gái của ông ở trong lòng.
Nhiều năm như vậy, thật sự không nghĩ đến sẽ có một ngày ông lại tìm thấy đứa con gái khác của mình. Nhiều năm qua, ông đều dành toàn bộ yêu thương cho Thượng Quan Hồng, bây giờ nhìn An Dĩ Mạch của ông xinh đẹp xuất sắc như thế, trong lòng vô cùng áy náy.
Dĩ Mạch, con gái của mẹ, nhiều năm như vậy, rốt cuộc mẹ cũng tìm được con, rốt cuộc đã tìm được con rồi.
Bên này, không ai để ý đến Thượng Quan phu nhân và Thượng Quan Hồng đang hung ác nhìn Lillian và An Dĩ Mạch. Lúc này, Thượng Quan Hồng càng thêm ghen tỵ, cô ta thật là không ngờ, tất cả mọi chuyện hôm nay vốn là chuẩn bị cho An Dĩ Mạch, nhưng cuối cùng, tất cả lại là cô và mẹ phải gánh chịu hậu quả. Không, tại sao có thể như thế được chứ?
Mẹ, trước tiên mẹ hãy nói cho chúng con biết chuyện năm đó đi.
Thật ra, An Dĩ Mạch rất muốn biết chuyện năm đó, hơn nữa An Mặc Hàn cũng muốn biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, mà khiến Dĩ Mạch thành cái bộ dạng kia, còn nhớ rõ lúc ấy khi bọn họ vừa nhìn thấy An Dĩ Mạch, khi đó An Dĩ Mạch. . . . . . Nghĩ tới đây, An Mặc Hàn liền ôm cô thật chặt, hiện tại anh rất sợ hãi, chỉ cần nghĩ đến Dĩ Mạch đã từng chịu khổ, tim của anh liền đau đớn.
Được rồi, Mặc Hàn, chuyện đều đã qua rồi.
An Dĩ Mạch an ủi anh, bởi vì cô biết An Mặc Hàn nhất định đang nghĩ tới chuyện năm đó. Thật ra đôi khi chính cô cũng sẽ nghĩ, năm đó nếu như cô không kiên trì nổi, nếu như không gặp An Mặc Hàn và ba mẹ, có phải khi đó cô đã chết rồi hay không, mà cô cũng sẽ không có hôm nay rồi.
Dĩ Mạch, đồng ý với anh, về sau tuyệt đối không được rời khỏi anh, tuyệt đối không được.
An Mặc Hàn ôm cô thật chặt, anh không chịu đựng được khi An Dĩ Mạch rời khỏi anh, một chút cũng không chịu được.
Được được, Mặc Hàn, em đồng ý anh.
An Dĩ Mạch vỗ lưng của anh, an ủi hắn. Bên này, Lillian cũng bắt đầu kể lại chuyện năm đó, An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch tìm một vị trí ngồi xuống, Thượng Quan Niên cũng ngồi xuống, tô lạc và Tô Nguyệt cũng đỡ Thượng Quan phu nhân và Thượng Quan Hồng lên rồi tìm một vị trí ngồi xuống, lại nhìn
/128
|