Chương 101: Điều trị
Một ngày này, Phượng Diên và Mộc Thiên Long trở lại Mộc gia, vây quanh Oa Oa, bỏ mặc Mộc Hàn Mặc một bên. Mộc Lâm cùng Mạc Lăng, Long Triết Ngạn cũng đến Mộc gia. Ban đêm Long Đằng và Tề Vân Hiên cũng đến Mộc gia để trông chừng Oa Oa.
Sáng sớm, Mộc Hàn Mặc hầu hạ Oa Oa dậy, khi xuống lầu liền thấy người nhà tụ tập cùng một chỗ, ngồi ở trên sô pha vừa cười vừa nói, đang chờ bọn họ xuống cùng nhau dùng bữa sáng.
"Oa Oa xuống rồi!" Tiếng nói Long Đằng hữu lực mà trầm ổn lượn lờ ở bên trong đại sảnh không tiêu tan, chống quải trượng đi tới bên cạnh Oa Oa, đem bàn tay Oa Oa kéo vào bàn tay thô ráp ấm áp của ông. Trên khuôn mặt trẻ con phì nộn Oa Oa rộ lên nụ cười rực rỡ "Gia gia, ngài như thế nào sớm như vậy đã thức dậy." Còn tưởng rằng hai người bọn họ là thức dậy sớm nhất, không nghĩ tới. . . . . .
Long Đằng ấm áp cười, khuôn mặt hiền lành hòa ái "Đứa cháu ngốc, gia gia là quân nhân, thói quen ngủ cạn. Được rồi, các cháu tới là có thể ăn điểm tâm." Từ trong tay Mộc Hàn Mặc tiếp nhận Oa Oa.
Mộc Hàn Mặc đi theo bên cạnh Oa Oa, vào bàn ăn, trên bàn đã được dọn lên bữa sáng phong phú, Mộc Hàn Mặc sắp xếp xong cho Oa Oa thấy vài vị lão nhân đã ngồi xuống thì chính mình cũng ngồi xuống.
Những người khác vừa ăn vừa cười cười nói nói, mà Mộc Hàn Mặc lại lẳng lặng đút cho Oa Oa ăn, ăn xong bữa sáng, đoàn người liền đi tới bệnh viện.
Vị bác sĩ khoa mắt lúc trước và bệnh nhân hiến tặng võng mạc mắt đang nằm trên bàn mổ đã chờ Oa Oa. Oa Oa vừa vào bệnh viện liền bị đẩy nhanh vào phòng phẫu thuật.
Thời gian kéo dài đến tám giờ, trên đôi mắt của Oa Oa che một miếng vải trắng, bị đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Mộc Hàn Mặc lập tức đi tới "Mộc tổng, phẫu thuật cho tôn phu nhân thực thành công, sau hai tháng thì cắt chỉ, quan sát một thời gian ngắn có thể xuất viện, các anh cử một người nào đó đi làm thủ tục nằm viện đi!"
Mộc Hàn Mặc nhẹ gật đầu, đi theo Oa Oa tiến vào phòng bệnh. Phượng Diên cùng Mộc Thiên Long thì tự động tự giác đi làm thủ tục nằm viện, đem không gian lưu lại cho đôi tình nhân.
Mộc Hàn Mặc trông chừng Oa Oa, nhìn cô nửa ngày, lúc này mới đứng dậy đi vào cách vách.Phòng bệnh này là cố ý sửa sang lại, nguyên bản bệnh nhân nằm tại phòng bệnh này đã chuyển đến phòng bệnh khác.
Bởi vậy phòng bệnh Oa Oa và Giản Tiểu Bạch chỉ cách nhau một bức tường.
Nhìn Phụng Thiên Dự gục đầu giống như đang ngủ liền lặng lẽ đóng cửa lại, trở về phòng bệnh của Oa Oa.
Hai giờ sau, Oa Oa từ trong hôn mê tỉnh lại, cảm giác ánh mắt nóng rát làm cho cô nhăn mày, cảm giác được mu bàn tay có một đôi bàn tay hơi lạnh đang nắm, hạnh phúc dưới đáy lòng lan tràn ra "Lão công, em đói bụng." Hiện tại nói cái gì đều là uổng phí, hắn không có khả năng bỏ lại cô một mình ở bệnh viện.
"Tỉnh rồi à! Ba mẹ sẽ lập tức đến." Mộc Hàn Mặc nắm bàn tay nhỏ bé trắng nõn tinh tế của Oa Oa đặt ở bên môi, nhẹ nhàng hôn một cái "Em a! Làm phẫu thuật tới tám tiếng, lòng anh đều run rẩy. Nhưng mà thật may mắn, giải phẫu thực thành công, rất nhanh em có thể nhìn thấy thế giới này." Đứng lên, ngồi vào bên giường, cúi người hôn lên trán cô.
Oa Oa chịu đựng cảm giác đau đớn trên mắt, miễn cưỡng nặn ra một chút tươi cười "Lão công, kế hoạch của em đều bị anh quấy rầy rồi. Vốn muốn khi ánh mắt em tốt lên là có thể đi tới doanh trại huấn luyện. Nhưng mà, hiện tại em mang thai thì làm sao đi a! Đều là anh không tốt." Cái miệng nhỏ nhắn bĩu bĩu, hai má tức giận phồng lên.
Mộc Hàn Mặc kìm lòng không đậu bắt cánh môi phấn nộn của cô, nhẹ nhàng ma sát, chậm rãi miêu tả đường nét đôi môi của cô. . . . . . Thật lâu sau, mới buông cánh môi cô ra "Oa Oa, thực khổ cho em rồi!" Cúi người cọ cọ lên khuôn mặt trứng ngỗng của cô, thật lâu mới luyến tiếc rời đi.
Mãi cho đến khi Phượng Diên và Mộc Thiên Long mang theo hộp đựng thức ăn, mở cửa phòng bệnh ra thì Mộc Hàn Mặc mới đột nhiên ngồi dậy, bàn tay nắm chặt đôi tay của Oa Oa "Ba mẹ, hai người đã tới, vừa rồi Oa Oa nói đã đói bụng."
"Oa Oa tỉnh rồi, đều hơn mười mấy tiếng chưa ăn cái gì, đương nhiên sẽ đói bụng, mẹ bảo Lê tẩu làm một vài món bình thường con thích ăn, con nếm thử đi." Phượng Diên từ hộp đựng thức ăn lấy đồ ăn ra, đặt trên chiếc mâm dưới đuôi giường bệnh.
Từng đợt mùi thơm của thức ăn nồng đậm phiêu tán trong phòng bệnh, Oa Oa hít sâu một hơi, phát ra một tiếng thở dài an ủi "Thơm quá. . . . . ." Là mùi canh gà nồng đậm, còn có một ít thuốc bổ, còn có một loại cháo đậu đỏ, còn có. . . . . . Thật nhiều đồ ăn ngon .
Mộc Hàn Mặc dịu dàng cười, bưng cháo đậu đỏ lên, thửu xem độ ấm, múc một thìa đặt lên cánh môi cô "Ăn nhiều một chút, hiện tại em là một người ăn hai người ăn no đó." Khóe miệng thủy chung lộ vẻ tươi cười ấm áp lòng người.
Phượng Diên cũng đến bên giường Oa Oa ngồi xuống, vươn tay kéo một bàn tay của cô qua "Oa Oa, con phải dưỡng thân thể thật tốt, con nhìn con xem, đến bây giờ còn gầy như vậy. Thật không biết Mặc đã nuôi con như thế nào, đã mấy tháng rồi mà một miếng thịt cũng không thấy gì cả." Trong lời nói tuy là trách cứ Mộc Hàn Mặc, mà cũng là đau lòng cho Oa Oa.
"Mẹ, không liên quan đến Mặc, là do con ăn không vô." Oa Oa cười giải thích thay cho Mộc Hàn Mặc, Mộc Hàn Mặc cũng không để ý lời Phượng Diên nói, vẫn lẳng lặng đút thức ăn cho Oa Oa.
Trên mặt Phượng Diên hiện lên tươi cười ấm áp "Con, đứa nhỏ này, Mặc có thể gặp được con, cũng là phúc khí của hắn." Nói xong, quay đầu nói với Mộc Thiên Long "Chúng ta đi thôi! Để cho bọn chúng hưởng thụ thế giới của hai người, bằng không bọn chúng nói chúng ta là bóng đèn siêu cấp lớn." Dứt lời thì buông tay Oa Oa ra, đi đến bên cạnh người Mộc Thiên Long, vươn tay kéo cánh tay ông.
"Ba mẹ đi thong thả." Oa Oa uống cháo đậu đỏ Mộc Hàn Mặc đút cho, mơ hồ nói không rõ. Mộc Hàn Mặc liền lại đút tiếp một thìa cháo tới, Oa Oa còn không kịp ăn.
"Được rồi, con từ từ ăn! Chúng ta đi trước, ngày mai người hầu sẽ đưa bữa sáng đến, có tình hình gì đặc biệt thì lúc ấy sẽ nói." Phượng Diên nói xong, lôi kéo cánh tay Mộc Thiên Long ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ, toàn bộ phòng bệnh tràn đầy không khí ấm áp, ngọn đèn ấm áp chiếu rọi đôi bích nhân, người đàn ông dáng người thon dài hoàn mỹ, dịu dàng đút cháo cho cô gái nhỏ nằm trên giường bệnh. Tiểu mặt tràn cô gái nhỏ mỉm cười tràn đầy hạnh phúc, giống như là cô gái hạnh phúc nhất thế giới.
Mà trong một phòng bệnh khác, Giản Tiểu Bạch lẳng lặng nằm, Phụng Thiên Dự ăn nhưng không biết mùi vị đồ ăn Phượng Diên vừa đưa tới, hiện tại cho dù có mỹ vị ngon đến đâu, nhìn tới thiên hạ nằm trên giường cũng nhất thời không cảm nhận được mùi vị gì.
Phụng Thiên Dự thờ ơ buông bát đũa, nhìn cô "Tiểu Bạch, chẳng lẽ em thật sự vẫn chưa tỉnh lại sao? Dự định ngủ cả đời như vậy?" . . . . . . Mãi cho đến khi thức ăn nóng hôi hổi cũng đông lạnh, Phụng Thiên Dự vẫn không động một miếng nào.
"Lão công, hiện tại Phụng Thiên Dự thế nào? Giản Tiểu Bạch có phản ứng hay không?" Phụng Thiên Dự tuy là một hoa hoa công tử, nhưng mà hiện tại thật vất vả động chân tình một lần, chẳng lẽ ông trời muốn dùng phương thức như thế trừng phạt anh ta, không khỏi rất nghiêm trọng.
Mộc Hàn Mặc buông bát không xuống, vươn tay nhẹ nhàng ma sát khuôn mặt mềm mại của cô "Giản Tiểu Bạch vẫn đang hôn mê bất tỉnh, có khả năng vĩnh viễn cũng vẫn không tỉnh lại. Phụng Thiên Dự ở bên cô ấy, một ngày cũng chưa từng rời đi. Thiên Dự tựa hồ trở nên rất tang thương, cũng tiều tụy nữa." Trước kia bảo cậu ta quý trọng người trước mắt, cậu ta lại bất vi sở động.
"Bọn họ đang ở bệnh viện này hả? Chờ một chút chúng ta đi thăm bọn họ." Oa Oa nói xong, vươn tay, cầm thật chặc bàn tay to lớn của Mộc Hàn Mặc "Lão công, nếu có một ngày em cũng vĩnh viễn không tỉnh lại, anh không cần dùng thuốc duy trì sinh mệnh cho em, trực tiếp chấm dứt tánh mạng của em đi, sẽ là lựa chọn tốt nhất đối với em, nằm như vậy sẽ mệt lắm. Người nằm mệt, mà người không nằm cũng mệt."
"Nói ngu ngốc cái gì đấy! Anh sẽ không để cho em vẫn ngủ, nếu em dám vẫn ngủ, anh liền cùng em ngủ." Lời cảnh cáo cũng như tuyên thệ mạnh mẽ mà hữu lực làm cho Oa Oa ngẩn ra, lại nhoẻn miệng cười "Em nói là nếu, lão công, anh không cần khẩn trương như vậy được không?"
"Không tốt, em không nên làm anh sợ." Mộc Hàn Mặc đột nhiên nắm chặt tay cô, cúi người đem cô gắt gao ôm vào trong ngực "Anh không chịu nổi em dọa." Ngẫm lại chờ đợi mười đời người, đợi được nhân duyên cả đời này, tuyệt đối không thể để nó biến mất trong tay, sau chờ đợi vẫn chỉ là chờ đợi, ngoại trừ chờ đợi, khẩn cầu, tưởng niệm, sám hối, chuyện gì khác cũng không thể làm.
Oa Oa vươn tay ôm thật chặc hắn, vỗ vỗ lưng hắn "Được, em không nói." Tạm dừng chỉ trong chốc lát, bỗng nhiên như nghĩ đến cái gì "Lão công, anh ăn cơm chưa?" Thanh âm dịu dàng hỏi làm Mộc Hàn Mặc ngẩng đầu, cắn một cái lên chóp mũi cô ái "Không sao, nhịn một lát là được." Dứt lời, liền lại nằm trên hõm vai cô, một cỗ hơi thở nóng bỏng phun trên hõm vai cô, lại từ từ lạnh dần, so với da thịt chỗ khác còn lạnh hơn. . . . . .
"Ừm, vậy mau ăn chút gì đi! Bằng không để lạnh thì không tốt cho thân thể." Oa Oa đẩy thân thể Mộc Hàn Mặc ra, Mộc Hàn Mặc bất đắc dĩ xoa bóp khuôn mặt trứng ngỗng của cô, liền xoay người gục xuống bàn, như lang thôn hổ yết mà ăn "Lão bà, anh ăn đây, em nằm xuống ngủ một giấc đi." Giọng nói mơ hồ không rõ lại để lộ ra một chút ngớ ngẩn.
Khóe miệng Oa Oa cười tươi, nếu bây giờ có thể nhìn thấy khuôn mặt hắn, bộ dạng hắn cười, hắn ngốc nghếch thì thật tốt. Võng mạc mắt người khác thay cho mắt của cô cũng không thấy có cái gì, trước kia sao cô lại ngốc như vậy, rõ ràng có thể sớm khang phục, lại muốn kéo dài như vậy, lùi lại cơ hội có thể nhìn thấy hắn.
Ý thức dần dần thoát ly khỏi đầu óc cô, Mộc Hàn Mặc còn đang vục mặt trên bàn cơm nhai nuốt, nghiêng đầu nhìn nhìn cô, thấy khóe miệng cô mang ý cười, còn nói muốn đi thăm Phụng Thiên Dự. Kết quả, lập tức lại ngủ như vậy, bảo bối ngốc nghếch.
Cơm nước xong, đứng lên, đi đến phía ngoài phòng bệnh cách vách, đẩy cửa phòng ra, nhìn đến Phụng Thiên Dự ngơ ngẩn ngồi trên ghế "Thiên Dự, ăn chưa?" Mày liền nhíu chặt khi nhìn thấy đồ ăn trên bàn còn chưa đụng tới bao nhiêu.
"Đã ăn rồi, đại ca, về sau Tiểu Bạch phiền toái mọi người chiếu cố nhiều hơn. Tôi chỉ sợ không thể cùng cô ấy mỗi ngày, tôi sợ cô ấy sẽ tịch mịch." Khuôn mặt như yêu nghiệt của Phụng Thiên Dự đã tiều tụy rất nhiều, râu trên mặt dài ra, vẻ mặt xanh xao.
Mộc Hàn Mặc thở dài một hơi, đi đến bên cạnh Phụng Thiên Dự "Thiên Dự, cậu vẫn là chiếu cố tốt chính mình đi! Cô ấy đã có hộ sĩ chiếu cố, sẽ không gặp chuyện gì không may đâu." Nhìn Phụng Thiên Dự cũng chưa hề đụng tới thức ăn, không khỏi thở dài một hơi "Người hầu sẽ đến trông cô ấy mỗi ngày, ba mẹ cô ấy hiện tại cũng đã đến đây, sẽ hỗ trợ chiếu cố cho cô ấy, cậu đừng lo lắng như vậy."
Ở bên ngoài, Mộc Hàn Mặc trước mặt người khác trầm mặc ít lời mà cũng nói nhiều lời như vậy, làm cho Phụng Thiên Dự hơi lắp bắp kinh hãi, nhưng lập tức liền phản ứng lại "Cám ơn đại ca."
/199
|