Chương 83: Oa Oa gặp nguy hiểm
Ngày mới, Mộc Hàn Mặc liền khôi phục như cũ, đi làm, mang theo Oa Oa vào công ty. Vừa bước vào đại sảnh, liền gặp một gã đàn ông mặc một thân tây trang màu đen từ thang máy bước ra, người nọ dần dần đến gần, mới vừa rồi nhìn thấy người nọ có một đôi con ngươi màu vàng.
Đôi mắt thâm thúy của Mộc Hàn Mặc chứa đầy hàn ý, ôm cả vòng eo mảnh khảnh của Oa Oa dừng lại, người nọ nhìn thấy Mộc Hàn Mặc, trên khuôn mặt để lộ ra một chút tươi cười, tiến lên đón, phát ra một hồi tiếng phổ thông không chính thống, nói "Mộc tổng, Mộc phu nhân buổi sáng tốt lành!"
"Tam đương gia, khách khí." Nói xong, Mộc Hàn Mặc thu liễm con ngươi chứa hàn ý, cất bước lướt qua Helala Trữ Mặc, hướng về thang máy bước đi.
Helala Trữ mặc quay đầu, tà tứ liếc bóng lưng Mộc Hàn Mặc một cái "Mộc tổng, gần đây cũng nên cẩn thận!" Helala Trữ Mặc đột nhiên nói ra như vậy làm cho Mộc Hàn Mặc ngừng cước bộ. Oa Oa cảm giác được Mộc Hàn Mặc đình trệ, cũng dừng chân lại, nhu thuận đứng bên cạnh hắn. Lời nói của Helala Trữ Mặc truyền vào trong tai, không khỏi nhíu chặt mày, vươn đôi tay nhỏ bé trắng nõn tinh tế, cầm bàn tay to lớn của Mộc Hàn Mặc đang ôm eo cô.
Mộc Hàn Mặc cảm nhận được cảm xúc bất an của cô, bàn tay to lớn đang nắm vòng eo tinh tế của cô, tăng thêm lực đạo, không tiếng động tiếp thêm dũng khí cho cô. Tiếp theo, xoay người, đôi mắt thâm thúy pha lẫn âm lãnh, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Helala Trữ Mặc, khóe miệng theo thói quen hơi giương lên một chút tươi cười "Đa tạ tam đương gia nhắc nhở, Mộc mỗ sẽ không để cho ‘người có tâm’ thực hiện được ý đồ." Tạm dừng một chút, lại tiếp tục nói "Tam đương gia đi đường thuận lợi, Mộc mỗ có việc, đi trước một bước." Nói xong, không đợi Helala Trữ Mặc đáp lại, liền ôm vòng eo của Oa Oa, biến mất ở trong thang máy chuyên dụng dành cho tổng tài.
Vẻ mặt Helala Trữ Mặc biểu lộ nụ cười ý vị thâm trường, ánh mắt hắn dõi theo nơi Mộc Hàn Mặc và Oa Oa biến mất, lúc này mới xoay người, mở ra bắp đùi thon dài, bước đi ra khỏi đại sảnh tập đoàn Thiên Long, mà trên mặt của hắn lại dào dạt mỉm cười đắc ý.
Mộc Hàn Mặc ôm Oa Oa, đứng ở trong thang máy, Oa Oa xoay người, một đôi tay búp sen trắng nõn tinh tế ôm chặt lấy thắt lưng rắn rỏi của hắn "Lão công, chẳng lẽ Helala Trữ Mặc có hành động gì sao?" Trong lòng nổi lên từng trận bất an, cánh tay đang ôm lấy thắt lưng tráng kiện rắn rỏi của hắn cũng không khỏi tự chủ xiết thật chặt.
Mộc Hàn Mặc một tay ôm cả eo của cô, một tay nhẹ nhàng vuốt ve của mái tóc đen của cô "Ừm." Đáp nhẹ một tiếng, tiếp theo, bạc môi khêu gợi khẽ mở "Sợ sao?" Nói xong, cái đầu nhỏ đang tựa vào lồng ngực rộng mở nóng rực của hắn nhẹ nhàng lắc lắc "Không sợ, có lão công ở đây, em cái gì cũng không sợ."
Mộc Hàn Mặc vươn tay, ngón trỏ ấm áp nâng cằm cô lên, nhìn vẻ mặt kiều diễm ướt át của cô, gương mặt này luôn luôn tín nhiệm hắn, trong lòng nổi lên từng trận nhu tình, trái tim ngay ngắn chỉnh tề cũng thuận theo mềm nhũn xuống.
Cặp ưng mâu thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm cánh môi phấn nộn của cô, chậm rãi cúi đầu, bạc môi khêu gợi in lên cánh môi của cô, nhẹ nhàng cọ sát, hút vào, gặm nhắm. . . . . .
Oa Oa cảm nhận được cái hôn ngập tràn nhu tình mà thương tiếc của hắn, khẽ chậm rãi đáp lại hắn, học phương thức của hắn, nhẹ nhàng cọ sát, hút vào, gặm nhắm. . . . Mộc Hàn Mặc cảm nhận được cô đáp lại, trong lòng thương tiếc, không hề giữ lại, bộ phát ra. Lưỡi to nạy mở hàm răng trắng noãn của cô, đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập vào cái miệng nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng phát họa vách tường bên trong cô.
Oa Oa kìm lòng không đậu yêu kiều hô ra tiếng, kéo Mộc Hàn Mặc đang đắm chìm trong * hoàn hồn lại, nhẹ nhàng buông cánh môi sưng đỏ của cô ra, đôi tay nóng bỏng xiết chặt bờ vai tinh tế đơn bạc của cô, chiếc cằm hoàn mỹ không tỳ vết đặt trên đỉnh đầu cô "Bảo bối." Thanh âm khàn khàn, ám chìm.
Oa Oa nghe ra mùi vị * bên trong ngữ khí của hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ửng đỏ, khóe miệng hơi câu lên, nhoẻn miệng cười, tươi cười hạnh phúc, thỏa mãn liền trở lại trên khuôn mặt cô "Lão công, cực khổ cho anh rồi!" Tiếng nói hơi có vẻ bướng bỉnh phát ra, truyền vào trong tai Mộc Hàn Mặc, thật là mị hoặc, câu dẫn nội tâm của hắn rục rịch *.
Áp lực quyết tâm sôi trào *, giọng nói từ tính mà tràn ngập mùi vị cưng chìu và sủng nịch phát ra "Học được giễu cợt vi phu, tiến bộ không nhỏ." Cánh tay ấm áp giơ lên, nhẹ nhàng nắm bắt khuôn mặt trẻ con phì nộn của cô.
Oa Oa bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn, vươn tay, đem bàn tay to của hắn kéo xuống, không cho hắn tiếp tục chà đạp khuôn mặt trứng ngỗng của cô, đem bàn tay to nắm trong đôi tay của cô, nhẹ nhàng xoa bóp "Ai kêu tinh lực của anh tràn đầy như vậy." Ngụ ý đó là: ai kêu * của anh lại nặng như vậy.
Mộc Hàn Mặc chỉ cười cưng chìu sủng nịch, tùy ý để cô chà đạp bàn tay của hắn, thang máy dường như cũng đố kỵ khoảnh khắc ấm áp và hạnh phúc của bọn họ, đột nhiên, thang máy ‘đinh đinh’ một tiếng ngừng lại. Không thấy cửa thang máy mở ra, mày kiếm không khỏi xoăn lại, đem thân thể mềm mại của Oa Oa vây trong ngực "Bảo bối, thang máy hỏng rồi."
"Vậy làm sao bây giờ?" Đôi mi thanh tú của Oa Oa nhăn lại, buông đôi tay nhỏ bé đang chà đạp bàn tay to lớn của hắn ra, nhẹ giọng dò hỏi. Tại sao có thể như vậy? Helala Trữ Mặc mới cảnh cáo Mặc xong, thang máy liền hỏng rồi, không khỏi quá trùng hợp.
Đột nhiên, bên trong thang máy tỏa ra từng đợt khói màu trắng, mày kiếm của Mộc Hàn Mặc xoăn thật chặt, ý cười trên mặt không còn tồn tại, đem khuôn mặt mềm mại của Oa Oa gắt gao đè lại trong lòng, không cho cô ngẩng đầu lên.
Oa Oa suy nghĩ giãy dụa muốn ngẩng đầu, hít thở không khí, lại bất luận thế nào đều không nâng nổi đầu dậy, trong lòng cuống lên, chỉ có ở tại thời điểm nguy cấp, Mặc mới có thể như vậy, trong thang máy nhất định đã xảy ra chuyện, bằng không Mặc sẽ không đối xử với cô như vậy, làm cho cô không thể không nằm trong ngực hắn. Dần dần đình chỉ giãy dụa, lẳng lặng tựa vào trong ngực hắn, nhưng mà không khí càng ngày càng ít, hô hấp càng ngày càng nặng.
Mộc Hàn Mặc cũng cảm giác được hô hấp của Oa Oa không đều, cũng không dám đem cô buông ra, khói này chắc chắn là có độc, nếu Oa Oa hít vào, sẽ bị thương tổn. Mà hắn thì không sợ, thể chất của hắn đã sớm luyện ra. Quỷ y tìm hắn làm thuốc thí nghiệm, đã sớm làm cho thân thể của hắn luyện đến bách độc bất xâm.
Nếu không phải bách độc bất xâm, chỉ sợ quỷ y vẫn sẽ đem chủ ý đánh tới lên người của hắn. Thân thể hắn không úy kỵ độc dược, cho nên, gã chỉ có thể tìm người chung quanh làm thuốc thuốc thí nghiệm.
Oa Oa ở trong lòng Mộc Hàn Mặc buồn bực, dần dần tứ chi vô lực, đầu mờ mắt hoa, choáng váng không thôi, yếu đuối ở trong ngực của hắn, Mộc Hàn Mặc hoảng sợ, đem Oa Oa đẩy ra một lát, nháy mắt lấy cánh môi ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn của cô, độ khí cho cô.
Oa Oa bởi vì được hắn độ khí mà dần dần thức tỉnh, Mộc Hàn Mặc thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục đem cô đặt tại trong lòng "Bảo bối, trước cứ nín thở, thời điểm thật sự không thể hô hấp, cứ hít một hơi thật sâu." Nói xong, Oa Oa liền bế khí, hơi thở ấm áp cũng không tiếp tục phun trước ngực hắn.
Mộc Hàn Mặc không khỏi nhoẻn miệng cười, chỉ cần Oa Oa có thể chịu đựng được là tốt rồi, vươn tay, cởi bỏ tây trang và T-shirt, đem khuôn mặt Oa Oa đặt trước lồng ngực trần trụi của hắn.
Lấy quần áo ngăn cách độc khí xâm nhập, làm cho Oa Oa có thể có đủ không khí để hô hấp.
Oa Oa đem khuôn mặt chôn ở dưới nách hắn, được hắn gắt gao bảo vệ, không cho một tia độc khí xâm nhập, mấy chục giây sau, Oa Oa chịu đựng đến vẻ mặt đỏ bừng, nhịn không được hít sâu một hơi. Hô hấp trong lúc đó, hít vào mùi vị chỉ có trên người Mộc Hàn Mặc, cảm giác an toàn tự nhiên mà sinh ra.
"Bảo bối, phải chịu đựng, không được có việc gì, cũng không thể té xỉu." Bàn tay ấm áp của Mộc Hàn Mặc nhẹ nhàng vỗ về mái tóc đen của cô, giọng nói mệnh lệnh mà hơi cưng chìu sủng nịch phát ra.
Oa Oa gật gật đầu, tiếp tục nín thở, cánh tay búp sen ôm chặt lấy thắt lưng rắn rỏi của hắn, để cho hô hấp không hề tồn tại thì càng ôm càng chặt. Đột nhiên bụng dưới truyền đến từng đợt đau đớn, làm cho trên trán của cô, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Mộc Hàn Mặc cảm giác được trước ngực dính một trận ẩm ướt, vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve cái trán của cô, cảm giác được ngón tay dính từng đợt ẩm ướt, không chỉ có mày kiếm xoăn lại, trên khuôn mặt tuấn tú cũng xuất hiện lo lắng bất an "Bảo bối, em làm sao vậy?" Bàn tay đang ôm trọn bờ vai của cô, không khỏi lại khẩn trương.
Oa Oa thừa lúc này hít sâu một hơi không khí, thanh âm buồn buồn nói "Bụng em đau." Trong giọng nói rầu rĩ là tràn ngập thống khổ, thân thể cũng theo từng trận từng trận run rẩy.
Thần sắc Mộc Hàn Mặc hoảng hốt, lại đem cô gắt gao ôm vào trong ngực, bàn tay to lớn nóng rực cho vào trên bụng Oa Oa, nhẹ nhàng vuốt ve, muốn giảm bớt đau đớn cho cô, nhưng cũng không làm được gì "Bảo bối, đừng sợ, không có việc gì đâu." Nói xong, lấy điện thoại di động trong túi ra, gọi tới số máy của Lâm Phong.
Điện thoại đối phương vang lên vài tiếng, liền bắt máy "Lão đại, sao bọn anh còn chưa tới công ty?" Thanh âm nghiêm cẩn hỏi, làm cho thần sắc Mộc Hàn Mặc buông lỏng, giọng nói hơi lo lắng phát ra "Lâm Phong, nhanh chút gọi người đem thang máy chuyên dụng của tôi mở ra, ngay lập tức, ngay lập tức." Oa Oa giống như bị động thai khí, có thể bởi vậy mà đẻ non. . . .
"Được, lão đại." Nói xong, Lâm Phong liền cúp điện thoại.
Mộc Hàn Mặc ôm thật chặc Oa Oa "Bảo bối, đừng sợ, Lâm Phong lập tức sẽ tới liền, không có việc gì, cố gắng chịu đựng." Bàn tay to lớn ấm áp ôm thật chặt bờ vai của cô, không cho thân thể cô trượt xuống.
"Ừm. . . . . ." Đầu nhỏ đang tựa vào trong ngực hắn, nhẹ nhàng gật, hết sức nhịn đau đớn, không để cho mình hô ra tiếng, như vậy hắn sẽ không khẩn trương như thế, nếu hiện tại cô kêu đau ra tiếng, hắn nhất định sẽ càng thêm lo lắng.
Thân thể dần dần nhịn không được đau đớn, hàm răng trắng noãn cắn chặt môi dưới, thân hình lại bắt đầu run run, Mộc Hàn Mặc cảm giác được thân hình trong lòng run run, tâm không khỏi co rụt lại, cảm giác đau lòng mãnh liệt hướng hắn đánh úp lại. Chỉ có thể dùng bàn tay to lớn ôm chặt lấy cô, cho cô thêm lực lượng.
Sau nửa ngày, thang máy được kỹ thuật nhân viên mở ra, Mộc Hàn Mặc cảm giác được nguyên bản khói tràn ngập thang máy dần dần lộ ra không khí tươi mát, đột nhiên ngẩng đầu, thấy thang máy mở ra, không đợi bọn họ kêu lên, lập tức ôm Oa Oa lao ra thang máy.
"Lão đại, thế nào?" Lâm Phong đi tới bên cạnh Mộc Hàn Mặc, thần sắc khẩn trương nhìn Oa Oa trong lòng hắn.
"Kêu xe đợi dưới lầu, nhanh chút. . . . . ." Dứt lời, Mộc Hàn Mặc ôm Oa Oa vọt vào thang máy công nhân, hai tay ôm thân thể mềm mại của Oa Oa, cũng bắt đầu run run, sợ hãi trong lòng dần dần lan tràn.
Cánh tay búp sen mảnh khảnh của Oa Oa gắt gao vòng trên cổ Mộc Hàn Mặc, làm cho từng trận đâu đớn từ thân thể, theo cánh tay truyền đạt tới Mộc Hàn Mặc, điều này cũng làm cho tâm Mộc Hàn Mặc một lần nữa co rút đau đớn.
Trong lòng âm thầm thề: Helala Trữ mặc, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, tất cả bọn ngươi! Những khổ sở và đau đớn hôm nay Oa Oa nhận phải, ta muốn ngươi hoàn lại gấp bội, cho ngươi sống ít ngày nữa rồi sẽ chết.
Lâm Phong cũng theo sát phía sau Mộc Hàn Mặc, sau khi tiến vào thang máy, nhấn nút xuống dưới, lấy điện thoại di động ra, gọi cho tài xế lái xe đến dưới lầu công ty, chờ.
Thang máy chậm rãi chuyển động, đi xuống dưới, một lát, thang máy ‘đinh đinh’ một tiếng, dừng lại, Mộc Hàn Mặc khẩn cấp thoát ra thang máy, cơ ngực màu lúa mì hiển lộ ở bên trong đại sảnh, trong tầm mắt mọi người. . . . . .
/199
|