Tổng giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 105 : Đến cuối cùng bất quá chỉ mỉm cười
/849
|
Editer : Hà Nguyễn
Đến cuối cùng bất quá chỉ mỉm cười
"Tri Tri, xin lỗi!"
"Xin lỗi? Anh bây giờ xin lỗi tôi có lợi ích gì? Anh có phải Mạnh Thiệu Hiên hay không một chút cũng không quan trọng, tôi chỉ biết là, tôi không muốn cùng người Mạnh gia các người có bất cứ liên lụy nào."
Tri Tri nói xong, xoay người rời đi, từ đầu đến cuối, cô cũng không có nhìn Mạnh thiệu Đình cùng Thẩm Mạn Quân một cái, cô hận, tức giận, thương tâm, thất vọng! Chỉ là Mạnh Thiệu Hiên lừa cô!
"Tri Tri!" Mạnh Thiệu Hiên thấy cô rời đi, hoảng hốt ngăn cô lại, hắn đè bả vai cô, lại bị cô hung hăng hất ra, Mạnh Thiệu Hiên không có chút phẫn nộ, như trước ôn nhu nhẹ nhàng kéo cô: "Tri Tri, nếu em chán ghét người Mạnh Gia, thì cùng lắm anh không làm người Mạnh gia nữa!"
"Không làm người Mạnh gia?"
Tri Tri còn chưa kịp mở miệng, Mạnh Thiệu Đình đã khống chế không được thốt ra, hắn cười lạnh một tiếng, buông Mạn Quân chậm rãi bước đến trước mặt hai người, hai tròng mắt âm u nhìn Tĩnh Tri, lại thấy cô ánh mắt nhìn thẳng, không có mảy may dao động, cũng không có dư thừa một tia sáng, rơi vào trên người hắn.
"Trên người của ngươi chảy dòng máu Mạnh gia, những ưu việt sống của ngươi đều đến từ Mạnh gia, ngươi thế nào lại có phương pháp không làm người mạnh gia?"
Mạnh Thiệu Đình cũng không muốn làm cho mình âm dương quái khí nói chuyện, thế nhưng đáy lòng quấn quýt làm cho hắn bực bội phát điên, hắn không biết đây là cái gì, tưởng như là một rừng lửa thiêu đốt ý chí ở trong lồng ngực của hắn, khiến hắn vô phương khống chế ngôn ngữ biểu tình của mình.(Đọc truyện nhanh nhất tại thich doc truyen .com)
"Anh hai!" Mạnh Thiệu Hiên chậm rãi, biểu tình bất cần đời, tròng mắt phóng đãng mà không kiêng nể cứ như vậy nhìn Mạnh Thiệu Đình, ngón tay thon dài phẩy những bông tuyết phủ trên đầu Tĩnh Tri, trên đỉnh đầu và bờ vai, phất những bông tuyết rơi xuống: "Tôi không phải anh, mọi thứ của Mạnh gia tôi đều không quan tâm."
"Như vậy, em ba, ý của em là muốn vì một nữ nhân hạ tiện phản bội gia tộc, ruồng bỏ cha mẹ sao?"
Hắn đối với cô ôn tồn, trong ánh mắt hắn đau nhói, bức bách hắn không thể khống chế nói ra lời nói độc ác, hai chữ "Hạ tiện" thốt ra trong nháy mắt, đáy lòng không hiểu nổi lên sự hối hận, lại nhìn nữ nhân kia thân thể tựa hồ run lên một cái. Tuy nhiên đáy lòng Mạnh Thiệu Đình lại có vài tia khoái cảm trả thù.
Nguyên bản đang che chở Tri Tri trên tay, cảm giác thân thể nhạy cảm nắm chặt nàng, Mạnh Thiệu Hiên đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi đen lại, ánh mắt không chút khách khí hướng Mạnh Thiệu Đình, khóe môi trầm xuống, trong âm thanh đã tích góp tức giận: "Anh hai, người hãy đối với người phụ nữ của em tôn trọng một chút!"
"Người phụ nữ của em?" Mạnh Thiệu Đình chân mày nhướng lên, môi mỏng tràn ra ý cười: "Năm năm trước cô ta không biết bị ta chơi bao nhiêu lần, em cũng không phải không biết..."
"Mạnh tiên sinh." Tri Tri bỗng nhiên nhẹ nhàng mở miệng, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, tuyết vẫn đang bay đầy trời, cô cách hắn chưa đầy một mét, nhưng lại như cách muôn sông nghìn núi.
Mạn Quân liền đứng ở phía sau Mạnh Thiệu Đình, nhưng lại cảm giác như mình bị đặt ở thế giới xa xôi bên ngoài, ba người bọn họ trong lúc đó, không có chỗ cho cô chen chân vào, hơn nữa, Mạnh Thiệu Đình theo thói quen mở miệng một cách triệt để hơn, cũng triệt để quên, cô là vợ sắp cưới lại còn đứng ngay một bên.
Một trận gió lạnh gào thét cuồn cuộn trời đất đầy hoa tuyết, Tĩnh Tri liền như vậy lẳng lặng nhìn hắn, mà hắn cũng không dời mắt nhìn cô.
So với năm năm trước kia, Phó Tĩnh Tri đã trầm tĩnh hơn nhiều, quật cường hơn nhiều, trước mặt nữ nhân này hình như có chỗ nào thay đổi, lại như có chỗ nào không đổi thay.
Hoa tuyết lất phất trên mặt, hắn lại thấy không lạnh, tuyết rơi xuống lông mi che khuất tầm mắt, hắn lại không hề nháy mắt.
"Chúng ta đã ly hôn." Tĩnh Tri hít sâu một hơi, gió lạnh run rẩy thổi tới, cô đứng ở nơi đó hai chân cũng chết lặng, viền mắt nơi sâu nhất toan có nước chảy đến, đến cuối cùng, nhưng chỉ là mỉm cười.
"Vì thế, xin ngài sau này, không nên nói những lời ô uế đó trước mặt tôi, tôn trọng người khác, mới có thể để người khác tôn trọng mình. Mạnh tiên sinh, ngài nói có đúng không?"
Cô cứ như vậy nhợt nhạt cười, tròng mắt không có gì ngoài người lạ bình thường lạnh lùng, Mạnh Thiệu Đình nhất thời cấm khẩu, ngây ngốc đứng đó.
Tĩnh Tri nói xong, xoay người rời đi, Mạnh Thiệu Hiên cuống quýt đuổi theo, thanh âm của nàng trong đêm rét càng thêm lạnh lùng truyền đến: "Tôi muốn một mình yên lặng suy nghĩ, tam thiếu, xin dừng bước đi."
"Tri Tri..." (Đọc truyện nhanh nhất tại thich doc truyen .com)
Mạnh Thiệu Hiên nhìn nàng đơn bạc, nhưng bóng lưng lại quật cường dần dần đi xa, nhịn không được khẽ gọi lên tiếng, Tri Tri cũng không quay đầu lại giơ tay lên ngăn lại : "Không nên theo tới."
Mạnh Thiệu Hiên chưa từng nghe qua lời nói quyêt tuyệt và lợi hại như vậy từ cô, hắn ngơ ngác dừng bước, gào thét qua màn gió lạnh, đem tuyết đọng vung khắp bầu trời, trong lúc đó một thân hình nhỏ bé đang tan dần vào đất trời mênh mông, cuối cùng, nhìn không thấy...
Bên tai gió bấc giống như gào khóc thảm thiết, không biết qua bao lâu, Mạnh Thiệu Hiên mới chậm rãi xoay người, toàn thân hắn lúc này đều là một mảng lạnh lẽo, Tri Tri sẽ tha thứ cho hắn hay không? Trong lòng hắn không có một chút thoải mái, chỉ là hàng loạt tảng đá lớn hỗn loạn tuôn ra, nói không nên lời, sợ hãi đầy bụng.
"Xem ra, ôm được mỹ nhân về, bất quá người của chú ba nhất không tình nguyện đi!" Mạnh Thiệu Đình mắt thấy cô đem Mạnh Thiệu Hiên cũng lạnh lùng cự tuyệt, đáy lòng lại tìm được sự cân đối thoái mái bình thường.
Nhìn tình cảm hai người bọn họ, căn bản không giống như là vừa rồi Mạnh thiệu Hiên nói, cô là người phụ nữ của hắn!(Đọc truyện nhanh nhất tại thich doc truyen .com)
Hắn vừa nói dứt lời, ánh mắt của Mạnh Thiệu Hiên như sói rơi vào trên mặt hắn, khóe môi trầm ám, một lát sau lại giương lên một nụ cười nhàn nhạt: "Mạnh Thiệu Đình, người cặn bã giống như anh mới không xứng với Tri Tri!"
/849
|