Chân tướng năm năm trước
"Lập gia đình?" Mạnh Thiệu Đình đột nhiên ngẩn người, tròng mắt đen bỗng trở nên lạnh lùng tức giận: "Cô còn đang cùng Thiệu Hiên thông đồng không rõ?"
Tĩnh Tri yên tĩnh đứng đó, hắn thì tinh thần tràn ngập phẫn nộ, lại là cảm thấy buồn cười, nhịn không được chanh chua mở miệng: "Làm sao anh biết người mà tôi muốn gả là Tam thiếu gia nhà anh? Tôi cũng đã sớm nói, tôi không muốn cùng Mạnh gia nhà các người có nửa điểm liên quan, năm năm trước tôi gả cho anh, kết quả làm nhà chúng tôi mất hai cái mạng, anh nghĩ rằng tôi còn có thể ngu ngốc như vậy?"
"Cha cô qua đời tôi rất xin lỗi, tôi có trách nhiệm,thế nhưng cũng không thể hoàn toàn trách tôi, còn đứa nhỏ, cô đừng quên chính là cô tự bỏ nó đi!"
Hắn bỗng nắm chặt lòng bàn tay, tới gần một bước, lại thấy sắc mặt cô trắng dọa người, mùa đông ban ngày ngắn, ánh sáng không biết đã chạy đi nơi nào, trong phòng khách ánh sáng ít, nhưng hắn lại cảm thấy không rõ khuôn mặt cô, chỉ thấy một đôi con ngươi đen bình thường, càng đen nồng đậm cùng đau thương mờ mịt, làm cho trái tim hắn một chút co quắp.
"Đúng vậy, cha ta qua đời không liên quan gì đến anh, anh không cần chịu trách nhiệm, muốn trách cũng chỉ có thể trách cha tôi quá thương tôi, trách đứa con gái bất hiếu như tôi mang thai bị người đuổi đi, vì thế mặt dày mày dặn đi cầu xin cha mẹ anh đừng để anh cùng tôi ly hôn! Trách ông ấy không có bản lĩnh, trách ông ấy vì phá sản bị người coi thường, vì thế ông ấy nên bị người nhục mạ, bị người nhục nhã hạ thấp không đáng một đồng, bị người ngay trước mặt ông ấy mắng con gái ông ấy là một tiện nhân, là một kỹ nữ, đứa bé trong bụng không là con hoang không biết cha là ai! Ông ấy chết chưa hết tội, chết cũng xứng đáng, ông ấy không trách bất cứ kẻ nào!"
Tĩnh Tri không biết mình từ đâu một khắc bắt đầu phẫn giận, cô nghiêm nghị nói xong một tràng dài, kiệt sức ngồi ngã xuống sô pha, trong phòng khách yên tĩnh, cô cũng nghe được tiếng chính mình hít thở ồ ồ, đầu tựa như muốn nổ tung, lỗ tai chỉ thấy ù ù, Tĩnh Tri chậm rãi ôm lấy đầu, đem mặt chôn giữa hai đầu gối, nước mắt cố kìm không được vẫn vậy rơi xuống...
Một màn năm năm trước, như một cơn ác mộng dằn vặt cô, mỗi khi nghĩ tới chính là đau đớn tâm can, cô không muốn lại nhìn về phía sau, cô đem cừu hận cùng buông xuống, cô chỉ muốn an ổn cuộc sống của mình, cô thậm chí không muốn suy nghĩ liền gả ngay cho một người lạ, người này vì sao vẫn không buông tha cho co?
"Tĩnh Tri...cô đang nói cái gì?" Mạnh Thiệu Đình đứng đó, hắn bước gần thêm hai bước, lại nghe Tĩnh Tri kiềm chế tiếng khóc, thân thể nho nhỏ của cô rúc trên ghế sô pha, tiếng khóc nặng nề mà lại thống khổ, hắn như hóa đá đứng ở nơi đó, trong đầu một ít hồi ức hỗn độn hiện về, nhưng lại dần dần sáng tỏ một ý nghĩ...
"Đứa nhỏ sự tình rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? còn có, Phó tiên sinh chết, Tĩnh Tri, cô nói cho tôi biết!" Mạnh Thiệu Đình hai tay đặt trên vai cô, lòng bàn tay nắm chặt vai cảm nhận được thân thể đơn độc đang run lên không ngừng, làm cho hắn không kháng cự được kéo cô ôm vào trong ngực: "Tĩnh Tri, cô nói từ đầu đến cuối cho tôi biết!"
Tĩnh Tri khóc cơ hồ muốn ngất, nhưng vẫn là cố chấp liều mạng đẩy hắn ra, cô không ngừng nghẹn ngào, lời nói có chút đứt quãng: "Anh đừng ép tôi, Mạnh Thiệu Đình! Anh...Tôi không muốn nhìn thấy anh, không muốn nhìn thấy bất cứ người nào của Mạnh gia các người..."
"Tĩnh Tri à, con đang làm gì đó, Phương Tiến đến..."
Tĩnh Tri vừa dứt lời trong nháy mắt, ngoài phòng khách vang lên âm thanh của Tống Như Mi cùng tiếng mở khóa, Mạnh Thiệu Đình thất kinh, cuống quýt sẽ buông tay, cửa đã mở, Tống Như Mi mặt mày rạng rỡ xách theo túi lớn túi nhỏ đứng ở bên ngoài, mà Phương Tiến cũng đứng ở một bên...
Một khắc nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình kia, Tống Như Mi chỉ ngốc sửng sốt trong chốc lát, chút hình ảnh thật sâu trong đầu bắt đầu rục rịch, người này bà biết!
Coi như hắn hóa thành tro, bà cũng nhận ra.
Năm năm trước lúc bà còn đang dưỡng bệnh ở Mỹ, Tĩnh Tri kết hôn nhưng bà bởi vì thân thể bệnh không có cách nào về tham gia, về sau Tĩnh Tri gửi qua bưu điện ảnh chụp của bọn họ qua đó, bà lúc đó đối với Mạnh Thiệu Đình cực hài lòng, bởi vì trong hình hai người thoạt nhìn, quả nhiên là một đôi thật đẹp!
Khi đó bà cố ý đem ảnh con gái và con rể để ở chỗ dễ thấy nhất trong phòng, ngày nào cũng nhìn mấy lần, đến cuối cùng khi biết Tĩnh Tri cùng Mạnh Thiệu Đình ly hôn, Phó gia phát sinh hàng loạt sự việc, bà mới mang ảnh đốt đi!
Nhưng là mặt người này, bà không thể quên được, Mạnh gia bọn họ hại chết người đàn ông bà yêu nhất, hại khổ bà cùng đứa con gái Chính Thì yêu nhất, bà nhìn thấy bọn họ, hận không thể tận tay giết những người đó!
"Bá mẫu..." Mạnh Thiệu Đình mặc dù có chút khiếp sợ, thế nhưng cũng rất nhanh điều chỉnh tốt tinh thần, hắn tiến lên mấy bước, mỉm cười, kính cẩn mở miệng...
Một lời của hắn thốt ra, sắc mặt Tống Như Mi trong nháy mắt thay đổi, Tĩnh Tri đứng ở trước sô pha, nhìn thấy túi trên tay mẹ lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất, khóe miệng của bà co quắp, trên trán tựa hồ gân xanh nổi lên, Tĩnh Tri bỗng có chút sợ hãi nói không nên lời, cô vừa muốn mở miệng giải thích cái gì...
Lại thấy Tống Như Mi cả người bỗng như điên rồ, một phen nhặt đồ nhằm hướng Mạnh Thiệu Đình ném tới: "Các người là đồ tiện nhân lòng lang dạ sói, còn mặt mũi dám đến nhà chúng tao, tao đánh chết mày, đánh chết mày..."
Mạnh Thiệu Đình thân thủ tốt, liền nhanh nhẹn né tránh, Tống Như Mi thấy hắn tránh thoát, lại cổ quái cười một tiếng, lại đến một chiếc khay trên bàn, hướng đập lên người Tĩnh Tri: "Phó Tĩnh Tri, mày thật có năng lực, sắp kết hôn, mày còn cùng đàn ông khác ở nhà ôm ấp, mày quên cha mày chết như thế nào sao? Mày cứ như vậy thấp hèn!"
Tĩnh Tri trơ mắt nhìn góc cạnh bén nhọn của khay sẽ nện trên đầu mình, lại bỗng nhiên có một tay đưa đến ôm chặt lấy cô!
Không có cảm giác đau đớn, chỉ cảm thấy đập vào mặt là mùi hương thuốc lá vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, cô nghe được trên đỉnh đầu truyền đến tiếng rên rỉ, ngẩng đầu lên thấy sắc mặt hắn trắng bệch, hàm răng cắn chặt, lại là cứng rắn bị đánh một cái, không trốn tránh.
chương tiếp: Đột biến
/849
|