"Rốt cuộc là việc gấp gì? Dù thế nào đại ca cũng sẽ không chọn thời gian này làm cho Thiệu Đình về nước a." Mạn Quân ngã ngồi trên ghế sô pha, nhịn không được khóc lên.
"Thẩm tiểu thư, Thiệu Đình làm như vậy ắt là có đạo lý của hắn, hiện tại cô không nên làm loạn, ngày mai trưởng bối cùng quan khách đến, tôi sẽ giúp cô ra mặt, chỉ cần Thiệu Đình về đúng giờ hôn lễ, mọi sự lại đâu vào đấy, cô thấy có đúng không?"
Mạn Quân có chút hoảng hốt, vẫn không thể dừng lại nước mắt: "Thẩm tiên sinh nói rất đúng, chỉ cần hắn chịu trở về, sự tình liền không quá xấu, đúng hay không?"
"Thẩm tiểu thư là một người sáng suốt." Thẩm Bắc THành cười, thấy Mạn Quân đáy lòng ai oán thống khổ, hắn cũng sinh mấy phần áy náy, làm cho Hi La cùng Mạn Quân cũng ngẩn ra.
Mạn Quân ngồi một mình ở phòng khách không biết bao lâu, Hi La khuyên giải an ủi mấy câu, thấy cô bộ dáng vẫn không nhúc nhích, cũng không nhẫn nại nữa, lên lầu tìm Thẩm Bắc Thành.
Mạn Quân thấy Hi La đi, lập tức gọi điện cho Mạnh Thiệu Đình, sau mấy câu, cô ngơ ngác đi tới sô pha, khuôn mặt trắng bạch, trong phòng khách cực kì im lặng, cô nghe được tiếng sóng ở phía xa, cũng nghe được tiếng đồng hồ tích tắc trên tường, cô chỉ lặng lẽ ngồi đó, mà con ngươi đen như mực càng sâu thẳm, vắng vẻ cùng cô đơn.
CÔ cho rằng cô cùng hắn kết hôn thì tốt rồi, lại không ngờ tới, ván đã sắp đóng thuyền, còn gặp phải sự việc vòng vòng vo vo...
********************
Xa xa nhìn thấy một chiếc xe hướng tới khách sạn náo nhiệt, Mạnh Thiệu Đình lạnh lùng cười, cúi đầu gọi một cú điện thoại, chỉ chốc lát sau, có người đàn ông trung niên qua, kính cẩn cui chào.
"Tam đệ tôi hôm nay kết hôn, tôi mới từ nước ngoài trở về gấp quá, không biết hôn lễ bây giờ đã bắt đầu hay chưa?"
"Nhị thiếu gia, còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu, tam thiếu chính là đang ở dưới lầu tiếp khách."
"À, vậy em dâu đâu? Mẹ ta nhờ đưa lễ vật, dặn muốn ta phải trao tận tay cho em dâu." Mạnh Thiệu Đình không lộ thái độ gì, chậm rãi nói, trong tay hắn thực sự còn cầm một hộp lễ vật nho nhỏ.
"A, nhị thiếu đi theo tôi, cô dâu đang ở phòng nghỉ tầng hai, cũng không có người ngoài ở đó, để tôi đưa ngài qua."
Mạnh Thiệu Đình cười, khẽ gật đầu: "Cũng tốt, cứ đi từ cửa sau vào là được, Tam đệ còn đang vội, anh em chúng ta không cần khách sáo, tôi cũng không muốn hắn bận rộn thêm."
Người đàn ông trung niên liên thanh gật đầu: "Nhị thiếu Tam thiếu thực sự là anh em tình sâu! Xác thực nhưng tiện a."
Mạnh Thiệu Đình cười, vẫn chưa đáp , bọn họ theo lối cửa sau đi vào, trực tiếp tránh xa phía hội trường hôn lễ, người phụ trách khách sạn đưa Mạnh Thiệu Đình đến ngoài phòng nghỉ, liền cúi đầu rời đi.
Mạnh Thiệu Đình lại gọi hắn lại,không nhanh không chậm nói: "Tôi đến mấy phút là đi ngay, không cần đem chuyện tôi đến nơi này nói ra, anh biết, có vài kí giả luôn luôn thích viết loạn."
"Nhị thiếu yên tâm." Người này cũng là cáo già, vội vàng đáp ứng rồi rời đi.
Mạnh Thiệu Đình lúc này mới hài lòng gật đầu, xoay người sang chỗ khác, trên môi lộ ra một ý cười nhạt, một thân tay đen càng phát ra lạnh lùng, trong hành lang không có một bóng người, rất yên tĩnh.
Mà dưới lầu kia ồn ào náo động, Mạnh Thiệu Đình hơi giương cằm lên, môi mỏng câu ra một ý mỉa mai, ngón tay thon dài theo tay giơ lên, đem hộp quà trống không ném vào thùng rác bên cạnh, trong không khí truyền đến một thanh âm, hắn xoay người, cúi thấp đầu, cuối cùng hạ quyết tâm giơ tay lên, hắn hơi dừng một chút, sau đó mới tiếp tục gõ cửa...
Tĩnh Tri vừa mới bảo Thi Thi ra ngoài, chợt nghe tiếng gõ cửa, đáy lòng thoáng qua một suy nghĩ chính là Mạnh Thiệu Hiên tìm cô.
Cô vén làn váy đứng lên, chân không mang giầy cao gót, bàn chân trắng tinh bước trên thảm,từng bước từng bước hướng cửa đi: "Thiệu Hiên, là anh sao?"
Mạnh Thiệu Đình cũng chưa trả lời, chỉ là nhẹ nhàng gõ thêm hai cái, nghe thanh âm trong cửa truyền ra, như ẩn như hiện, như ẩn như hiện, nhưng lại trầm thấp bên tai, mi tâm hắn nhíu chặt hơn, cô lại cùng Thiệu Hiên thân mật đến trình độ như vậy sao? Nghe cô gọi tên Thiệu Hiên như vậy, hắn tựa hồ như có thể nhìn thấy trên mặt cô một loại ôn nhu dịu dàng!
Ngón tay đặt trên cạnh cửa phòng, móng tay cắt sửa chỉnh tề, mi mắt hắn rũ xuống làm cho người ta không rõ hắn đang suy nghĩ gì, nhưng môi mỏng lại băng thành một đường thẳng mê người, một bên khóe môi hơi giơ lên, mang theo nụ cười tà ý.
"Thiệu Hiên, tại sao không nói chuyện?" Tĩnh Tri mỉm cười mở miệng, một tay kéo cửa ra, trên mặt nở nụ cười, đáy mắt lại dần dần lấp đầy kinh sợ...
Cô vội vàng lui về phía sau, Tĩnh Tri mấy bước liền chạy tới cửa sổ, há mồm hô to, Mạnh Thiệu Đình cũng nhanh một bước đạp cửa phòng, một bước đuổi theo cô, gắt gao bụm miệng cô lại!
Tên Thiệu Hiên còn chưa thốt ra, liền bị hắn ngăn trở lại,Tĩnh Tri liều mạng lắc đầu,lại là tránh không thoát, mặt cô chợt đỏ bừng, hô hấp cơ hồ đều muốn ngưng trệ, mà trước mặt người đàn ông kia, như là ác mộng ma quỷ, mang theo ý cười lạnh liền như vậy lạnh lùng nhìn cô, cô hoảng hốt, lại cảm giác được một trận tuyệt vọng!
"Phó Tĩnh Tri, cô thật to gan! Kết hôn? Ai cho phép cô lập gia đình! Hả?" Lực nắm của hắn cực lớn, cằm của cô cơ hồ đều bị hắn bóp méo, Tĩnh Tri liều mạng giãy giụa, trong miệng phát ra âm thanh ô ô không rõ, trong lúc cuống quýt lấy tay đẩy hắn, móng tay xoẹt qua mặt hắn, lưu lại hai vết xước, đồng tử mắt hắn đột nhiên buộc chặt, lực ở miệng cô phát ra càng mạnh: "Phó Tĩnh Tri, cô lộn xộn kêu loạn nữa, có tin hay không tôi hiện tại sẽ làm cho người phụ nữ mà Thiệu Hiên yêu chết đi sống lại, rốt cuộc như thế nào là băng thanh ngọc khiết?"
Tiếp: Cưỡng bức
/849
|