Ánh mắt của hắn rơi vào trên nước mắt của cô, cảm thấy chói mắt, lại lấy ra, nhưng lại nhìn thấy bàn tay giảo chặt một chỗ run nhẹ nhẹ ngón tay, ngón tay cái đã bị chính cô khu chảy máu, thế nhưng cô còn như là hoàn toàn không biết duy trì động tác bình thường...
Hắn cảm thấy trong lòng khó chịu, một bước bước qua đem cô ôm lấy.
"Đều đã qua Tĩnh Tri, không cần suy nghĩ có được không?" Hắn cầm tay cô ngăn cản cô tiếp tục động tác làm tổn thương chính mình.
"Anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng tôi không thể quên được làm sao bây giờ?"
"Tôi sẽ nhường em quên, đem tất cả những thống khổ này đều quên..."
"Cái đinh đóng vào gỗ còn lưu lại dấu vết vĩnh hằng, mà vết thương của tôi khắc vào tận xương cốt đau xót như thế nào quên được?"
"Sẽ, tôi tin, tôi sẽ nhường em quên."
Mạnh Thiệu Đình nói, nhưng trong đầu lại mọc ra một ý niệm, hắn muốn nói cho cô nhưng lại nhịn xuống, đợi hắn đem sự tình làm xong sau sẽ cho cô biết, cô sẽ càng thêm hài lòng đi.
"Khổ như thế chứ." TĨnh Tri thanh âm rầu rĩ vang lên.
Không biết mấy năm này, Tĩnh Tri cùng từng hỏi chính mình như vậy, khổ như thế chứ, tội gì đem ba người bức đến hoàn cảnh vô pháp cứu vãn, tội gì, liền sinh sôi ngăn chặt đứt đường lui của mọi người?
Nếu như lúc trước chưa từng quật cường như vậy, lại hoặc là, nếu như lúc trước cô mạnh mẽ ngang ngạnh một chút, có phải hay không, hết thảy tất cả, đều muốn là một loại hy vọng đích tình cảnh?
Có lẽ tât cả đều không phải như vậy.
Nhưng trên đời này, ai gặp qua có lẽ? Ai đạt được nếu như?
**************
Thời gian giờ ngọ, Tĩnh Tri ở trong vườn hoa đọc sách một chút, thế nhưng lại ngủ, Mạnh Thiệu Đình lái xe quay về cô đều không có nghe được.
Thấy cô ngủ, hắn không đánh thức cô, còn mình lên lầu đi tắm,trong phòng khách điện thoại vang lên.
"Tiểu thư, ngài điện thoại." Người hầu mặc dù không dám quấy rầy cô, thế nhưng điện thoại của người bên kia bọn họ đắc tội không nổi, huống chi đối phương luôn mồm nói, chỉ là một chút chuyện nhỏ muốn nói với tiểu thư, người khác khách khí, cũng không có cách nào trực tiếp cự tuyệt.
Tĩnh Tri mơ hồ mở mắt ra, thấy người hầu trong tay cầm điện thoại, đưa tay nhận lấy, cô bởi vì hoài thai, cũng không dùng di động, ngay cả điện thoại bàn cũng rất ít cầm.
"Uy?"Cô nửa tỉnh nửa ngủ, thanh âm còn mang theo một tia kiều lại, quả nhiên truyền tới tai người kia, lại càng phát ra chói tai.
Mạnh phu nhân khẽ cắn môi, ép chính mình âm điệu phải khách khí: "Phó tiểu thu, có thể hay không hãnh diện ra ngoài ăn cơm rau dưa?"
"Thật không có ý tứ Mạnh phu nhân, tôi mấy ngày nay không thoải mái, không muốn đi đâu." Tĩnh Tri nghe được thanh âm của Mạnh phu nhân, không khỏi đả khởi tinh thần chậm rãi nói.
"Chính là không thoải mái, nên mới cần vận động nhiều một chút, tôi cũng có chút riêng tư muốn nói chuyện cùng Tĩnh Tri cô, như vậy đi, tôi ở đình giữa hồ chờ cô, không như Tĩnh Tri cô cũng tới ăn và dùng trà giải sầu?"
Mạnh phu nhân giọng khách sáo, Tĩnh Tri trong khoảng thời gian ngắn không biết làm thế nào cự tuyệt, cô từ trước đến nay đều không biết cự tuyệt người, nhất là lúc đối phương lại vài phần nhún nhường.
Nghe được bên này chần chừ, Mạnh phu nhân còn vội vàng nói thêm: "Tĩnh Tri a, mặc kệ như thế nào, cô năm đó cũng kêu tôi một tiếng mẹ, mặc dù tôi có chỗ không đúng, thế nhưng hiện tại tôi đã có tuổi, lại là một lòng vì con mình suy nghĩ.."
"Mạnh phu nhân, tôi không muốn nghe này nọ." Tĩnh Tri lập tức lạnh lùng cắt ngang, cô không có tâm tình nghe bà mã hậu pháo, một chút không đau không ngứa nói.
Mạnh phu nhân thấy cô không để ý tới, thẳng thắn gọn gàng dứt khoát mở miệng: "Tôi đây thứ tìm cô, là muốn hảo hảo cùng cô tâm sự chuyện của Thiệu Đình, ba giờ chiều, tôi ở phòng số hai trà lâu lầu chờ cô..."
"Điện thoại của ai?" Mạnh Thiệu Đình tắm rửa xong đi ra, thấy cô nói chuyện điện thoại, không có cắt ngang, trái lại thẳng đến gần, mới nghe thấu, ở bên tai cô nhẹ nói một câu....
Theo ngày đó, hắn biểu lộ chính mình không muốn buông tha, mà cô cũng chiếu theo hiệp nghị không làm mặt lạnh với hắn, ở ngoài nhìn vào, hai người này thực sự là có mấy phần tình yêu cuồng nhiệt tình lữ vị đạo.
Mạnh Thiệu Đình nói bị Mạnh phu nhân nghe vừa vặn, không khỏi ảo não nói: "Phó tiểu thư, tôi sẽ ở trà lâu chờ cô đến mới thôi!"
Ba một tiếng, điện thoại cúp cực vang, Mạnh Thiệu Đình liền nhận ra: "Điện thoại của mẹ tôi?"
"Cô đừng nói bà, một hồi tôi nói với người hầu, phàm là điện thoại của Mạnh gia, một mực không cho cô tiếp." Mạnh Thiệu Đình thấy cô thần sắc không ngờ, mi tâm nhíu chặt, khom lưng đem cô ngồi lên đầu gối của mình, khẽ hôn một bên gò má cô nói.
"Bà ấy hẹn gặp tôi, nói ba giờ chiều ở trà lâu đình giữa hồ."
"Không cần nghe bà ấy, sẽ không đi." Mạnh Thiệu Đình một tay thưởng thức tóc hơi lạnh của cô, một tay ôm hông của cô, ở trên bụng nhẹ nhàng xoa: "Mấy ngày nay cảm giác thế nào? Chắc có chỗ không thoải mái đi?"
Tĩnh Tri lắc lắc đầu, bỗng nhiên quay mặt lại, thiếu chút nữa đụng vào mũi hắn, đáy mắt cô có chút tiếu ý giảo hoạt: "Tôi buổi chiều nay thật muốn đi, xem xem bà ấy muốn làm cái gì."
"Có thể làm cái gì? Cùng lắm là cưỡng bức dụ dỗ vừa đấm vừa xoa muốn em rời khỏi tôi." Mạnh Thiệu Đình hết sức chuyên chú hôn đoạn gáy trắng nõn của cô,hàm hàm hồ hồ đáp.
"Tôi nghĩ sẽ đi gặp bà ấy, cho bà ấy chút hờn dỗi." Tĩnh Tri khẽ cắn môi, đẩy đẩy hắn,đôi mắt chuyển động một chút, trong veo như nước nhìn hắn: "Tôi tính toán mẹ anh, anh sẽ không đau lòng đi?"
Mạnh Thiệu Đình lười nhác cười, híp mắt lại nhìn cô: "Kia muốn xem...Em cho tôi thù lao gì?"
Tĩnh Tri giận giữ liếc hắn một cái, đẩy hắn ra: "Tôi đi ngủ lập tức xuất phát, khốn hoảng."
"Tôi với em cùng nhau..." Hắn lập tức đứng lên, lôi cô hướng phòng ngủ đi.
Tĩnh Tri xoay mình trái tim run lên, nghĩ đến mấy ngày hôm trước một lần kia thiếu chút nữa sát súng hỏa, không khỏi nhăn chặt mi: "Đừng, tôi khó chịu, anh đừng đến nào tôi, để cho tôi yên tĩnh ngủ một hồi."
"Tôi không làm khó em, tôi theo em cùng nhau ngủ, tôi cũng mệt nhọc." Đáy mắt Mạnh Thiệu Đình lại thêm thần sắc, thẳng thắn kéo cô hướng phòng đi...
Trời cũng đã nóng hơn, Tĩnh Tri càng hay ngủ hơn, lúc trước cô ngủ trưa, Mạnh Thiệu Đình đều ở công ty không về, cô ngủ rất ngon, nhưng lần này hắn ở nhà, Tĩnh tRi cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Bất quá ngủ hơn một giờ, sẽ không dừng nằm mơ, tình lại trên người áo ngủ ướt đẫm, dính dính khó chịu, mà hắn ôm cô, trên người nóng như hỏa lò nướng chín cô, Tĩnh Tri chán ghét trở tay đẩy ra,Mạnh Thiệu Đình ngủ rất say mi tâm lại là nhăn.
Tĩnh Tri xoay người lại, cũng có chút hơi trố mắt, sau giờ ngọ dương quang rất ấm áp, mà cửa sổ phòng ngủ lớn mở phân nửa, gió ấm thổi tới, rèm cửa giống như là sóng biển hơi phập phồng, ánh sáng chiếu vào, rơi vào trên mặt của hắn, minh ám thay thế, như một bức tranh mĩ lệ, ngoài cửa sổ có một bụi cây hoa, vừa lúc có thể nhìn thấy nhiều loại hoa tựa gấm trên ngọn cây, mùi hoa nhẹ nhàng cùng gió mát kéo tới, Tĩnh Tri lặng người ngồi ở chỗ kia, trong đầu dần dần hiện lên hình ảnh kiều diễm này trong dĩ vãng...
Ở nhà cũ Mạnh gia mấy ngày, cô cũng là yên tĩnh ngồi ở dưới cửa sổ phía tây, ánh sáng chiếu vào toàn thân, tựa hồ như mang theo hương vị cùng ấm áp, trong lòng có khát khao cùng chờ đợi, nhìn tất cả cảnh vật trên thế giới đều là mĩ hảo. mà bây giờ, ở biệt thự mai vườn mọi thứ được lắp đặt đều rất tinh tế, một chậu hoa cũng mất bao nhiêu tâm tư, nhưng ở trong mắt cô, lại rất ít có kích động sự mỹ hảo trong đáy lòng.
Có lẽ thanh xuân của cô, cô sở hữu mỹ hảo cùng khát vọng hạnh phúc, đã ở năm năm trước bị niêm phong cất vào kho.
Thêm nhiều sao để ủng hộ editor nhé!
/849
|